
Những ngày này trời hầu như không có nắng. Những đám mây cứ che khuất bầu trơi làm cho trời mỗi sáng mỗi chiều hơi se lạnh. Và đâu đó trong lòng một người vẫn còn đó những lo lâu, trăn trở.
Đọc những dòng nhật ký như mơ hồ của ntk mà lòng không tránh khỏi những bâng khuân khó tả. Một người bạn đã quen nhau giữa tứ bề những cái mà người ta gọi là "tình bạn ảo" nhưng những chia sẻ vui buồn, những quan tâm lo lắng là rất thật. Tên tuổi, mặt mày thì cứ mơ hồ, những tâm sự và cuộc sống thực thì cứ mờ nhạt qua những câu chuyện kể không tên và nhưng những tình cảm tốt đẹp và nghĩa cử ân cần thì cứ rõ như bất kỳ thứ gì trên đời có thể nghe, nhìn được. Những khúc quanh trong cuộc đời thì nào ai tránh khỏi, nhưng rồi những nỗi vất vả của ntk cứ như không thể san sẻ cùng ai thì thật là một nỗi đau thầm lặng. Biết rằng ntk của mình cũng vì biết mình không thể giúp được gì với những chuyện quá tầm như thế, nhưng lại cảm thấy thẹn cho mình khi bổng dưng trở thành người bạn "nói nhiều làm ít".
Trước đây với những người bạn thì mình luôn tự hào là có thể bên họ để giúp họ khóc hoặc cười trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Vậy mà bây giờ khoanh tay đứng nhìn, mỗi ngày chỉ biết chờ xem có tin gì tốt lành từ ntk. Với những gì tốt đẹp trong ntk, hy vọng rằng mọi sự an lành. Cố lên nhé ntk của tôi!






