9 tháng 11, 2010

Thảm hại

Nhận được một tin mà mình chưa bao giờ tưởng rằng mình sẽ lại nhận tin đó lần thứ hai từ đúng một người với toàn bộ những chi tiết giống y chang cái lần cách đây rất lâu mà mình phải đổ nhiều công sức để biến chuyển cục diện. Chính cái người báo tin cũng đã phải trả một cái giá quá đắt cho lần ấy. Danh dự, uy tín, sự nễ trọng và niềm hy vọng của nhiều người đã một lần xuýt bị huỷ việc mà sau ngần ấy thời gian vẩn còn què quặt và lem luốc. Vậy mà hôm nay, mọi thứ lại tái diễn giống như cái màn đầu. Không ai cảm thấy điều đó là bình thường, không ai mong muốn điều đó và không ai kỳ vọng gì vào điều đó, ngoại trừ duy nhất một người.

Chắc chắn rồi đây người báo tin lại than trách rằng không ai chịu nghe, chịu hiểu và chia sẽ với mình. Nhưng rõ ràng từ việc nhỏ tới việc lớn từ trước tới giờ người đó đâu có cái ngày hôm nay nếu không có sự quan tâm lo lắng của những người xung quanh. Ta đang cố đấu tranh từng phút giây để đấu tranh với chính bản thân mình là có thể tin tưởng người đó, có thể tin rằng lần này khác với lần trước, rằng bản lĩnh, lý trí và sự thông thái của người đó vẫn còn tồn tại và có thể tiếp tục những hoài bảo mà lâu nay mọi người phải gồng mình mà tranh đấu. Nhưng sao khó quá, ta đã thất bại một cách thảm hại. Sáu tháng là thời gian mà ta cho người đó để chứng tỏ rằng người đó vẫn còn là chính mình. Hy vọng thật mong manh, nhưng ta vẫn kỳ vọng rằng sẽ thấy ngay kết quả trong 3 tháng. Kết quả đó là gì ta vẫn không thể tiên tri.