14 tháng 2, 2008

Tình nhân


- Anh hôm nay có rảnh không?
- Có. Có gì không em?
- Đi nhậu với em đi!
- Trời ạ! Em có vấn đề gì không? Hôm nay là lễ tình nhân mà, có thời gian để nhậu sao?
- Có đi không thì bảo, đừng có nói nhiều.
- Đừng giỡn nữa đi. Lo đi chơi với người yêu đi.
- Người yêu đâu mà chơi?
- Thì người hôm trước em nói đó.
- Ãnh đang ở xa lắm. Em đang cô đơn muốn chết nè.
- Có người yêu mà cô đơn gì? Dù ở xa cũng không gọi là cô đơn. Chỉ như anh nè, xa cũng không mà gần cũng không. Như vậy mới là cô đơn.
- Cho nên biết vậy mới kêu anh ra nè. Pacific nhé! Hội cô đơn bọn em đang ở đó.

Vậy mà đã ba năm trôi qua rồi đó. Cái hội cô đơn bây giờ chẳng còn thành viên nào. Có kẻ đã nộp đơn đỏ xin ly khai còn có người cũng chuẩn bị. Cả ngày nay cũng không thấy ma nào trong hội gọi nữa mặc dù cũng còn vài thành viên trụ cột. Mà vậy cũng mừng, hẳn họ cũng tìm được gì đó thay vì đến quán bia trong những ngày này. Tự chúc mừng cho mình vì cũng đã ly khai hội đó theo một cách nào đó.

9 tháng 2, 2008

Tàn xuân


Vậy rồi những ngày tết cũng qua đi, lại phải chuẩn bị bước vào một năm mới với tất bật công việc, những lo toan, những phiền muộn và những trăn trở mới. Đúng là cái gì cũng có được có mất, mình đang chờ đợi một điều tốt đẹp nhất của cuộc sống của chính mình, nhưng rồi chính những điều đó cũng góp tay vào những khó khăn nan giải mà mình phải đối mặt.
Tổng kết một năm qua mới thấy còn quá nhiều thứ cần lo. Cái đề nghị nho nhỏ của bố là căn nhà bếp sạch sẻ vẫn chưa được hoàn thành và lại hẹn sang cuối năm nay. Công việc học hành của thằng bé thì đòi hỏi ngày càng nhiều những chi phí. Vật giá thay đổi làm cho chi tiêu hàng ngày của gia đình không ngừng tăng lên. Và nhiều thứ cần chuẩn bị cho cái ngày trọng đại ấy vẫn chưa biết cậy vào đâu, việc học hành thì cũng ngày càng căng thẳng. Tạm gạt hết mọi chuyện qua một bên để ăn ngủ cho kha khá trong mấy ngày tết để lại sức cho một cuộc đua mới, nhưng khi trở lại SG thì tâm trí lại cứ quay mòng với những việc dở dang. Giấc ngủ trưa cũng bắt đầu khó khăn hơn, cơn ngủ tối cũng mất nhiều thời gian vỗ giấc. Những cánh hoa mai bên đường chưa kịp chào tiễn biệt nàng Xuân thì những lo lắng trong trăm công ngàn việc đã kéo về đây mừng tuổi.
Lắm lúc thấy mình nghĩ nhiều mà chẳng giải quyết được bao nhiêu, cái gì cũng muốn tròn đầy nên phải đa chiều trong suy nghĩ. Bên cạnh còn có những người anh, xa xa còn có người yêu, người bạn. Nhưng rồi gần như mọi thứ vẫn phải tự mình tính toán mà thôi. Có những đứa em, người chị, nhưng rồi cũng có vẻ như tăng thêm gánh nặng. Càng ngày càng cảm thấy mình đơn độc hơn trên con đường sắp tới, mà cũng vì mình thôi chứ có tại ai đâu. Thôi thì cứ thử sức một phen, có lẽ thỉnh thoảng cũng nên cho mình liều lĩnh và nong cạn hơn một chút để mọi thứ dễ dàng hơn.
Một mùa vui qua đi, những giọng hát tiếng đàn trong những ngày tết cũng bay theo những cánh mai vàng tơi tả. Còn lại chăng là bản thân mình, và trách nhiệm, là bổn phận, là ước mơ, là hy vọng. Và tất cả chỉ trông cậy vào một cái tôi.