25 tháng 9, 2007

Tài sản

Tài sản của một mối tình tan rồi hợp sau 8 năm trời chỉ là 3 tấm ảnh cái thuở mới biết yêu tay chưa dám nắm với 1 tấm hình của cái ngày tạm biệt trong trái ngang và tất cả những lo âu. Vậy mà với cái tấm hình đó nàng đã dùng tất cả năng khiếu mình có được để đưa hai đứa đến gần nhau hơn, rồi cùng lên non cao, xuống biển sâu, trên đồi hoa cỏ và kể cả những những điểm trang của một buổi lễ thành hôn. Nàng cười thật tươi khi làm tất cả những thứ đó, còn mình thì tập trung vào công việc với gương mặt thật ngầu mà nàng không mấy ưa nhưng cũng làm nàng an lòng khi hai phương trời xa xôi quá.
Những ngày chờ đợi cứ trôi qua thật chập chạp mặc dù mọi thức cần thiết thì chuẩn bị chưa xong mà nỗi nhớ niềm yêu thì đã cao khỏi đầu rồi. Tình yêu vốn là thứ ngàn đời không hiểu được, nó làm cho con người ta thay đổi lạ thường dù rằng họ có muốn hay không đi nữa. Thỉnh thoảng thấy như mình xem nàng là máu huyết, là sự sống, là niềm vui, là nghị lực của chính mình, rồi lại bổng sợ lắm, sợ tất cả phần hồn của mình chỉ được quyết định bởi chỉ một người. Nhưng rồi cũng không biết làm sao hơn, cũng phải cho phép mình thả mình trong thế giới cảm xúc yêu thương để được một lần làm một con người thật bình thường và đúng nghĩa.
Hôm nay nàng lại khóc, khóc thật nhiều khiến cho hai con mắt hình viên đạn của mình cũng ứa lệ. Lúc nàng cười thì thì lòng mình như có một niềm vui khó tả, lúc nàng khóc thì cứ như trái tim mình đang lơ lững trong khoảng không của vũ trụ này. Cảm ơn lắm một tình yêu cứ ngỡ trong mơ!

12 tháng 9, 2007

Rong rêu

Dạo này đủ thứ công việc chất chồng và cũng không có nhiều thời gian để trò chuyện với bạn bè, với ntk và với nàng. Và đương nhiên cũng không có thời gian để viết nhật ký. Có ntk bảo "cái blog của ntk mọc rêu kìa", chỉ cười, nhưng có lẽ ntk hiểu được tại sao.
Nhiều khi thấy cũng ngại lắm. Mình thì cả ngày lo chuyện bao đồng, trong khi đó có những người phải quan tâm đến cái ăn, cái mặc và sức khoẻ của mình. Mẹ thì bảo là "Cứ lo cho thiên hạ đi rồi đến khi không làm được việc thì có mà ở đó chịu chết chứ ai lo cho", cười bảo "Có mẹ lo rồi còn gì". Mẹ thì mới khỏi bệnh thì lao vào chăm sóc cho từng miếng ăn giấc ngủ. Cũng được cái là lúc này mình làm được một việc tốt là mỗi tối găng mùng cho mẹ ngủ.
Cái ho của mình đã làm cho ntk vất vả một phen, cái đầu của mình lại làm cho ntk bận tâm mấy tuần nay. Nghe ntk bảo "Cái đầu "của tôi" sao rồi?" mà cảm động lắm, tội cho ntk đã xem cái đầu mình như cái đầu của ntk để rồi tìm phương giúp mình. Có ntk như thế thật không uổng một kiếp sinh.
Còn nàng thì lại phải vất vả với đủ thứ việc. Từ việc giải quyết những mâu thuẫn bên trong đến bên ngoài để giữ gìn một tình yêu, phải vì mình mà lo thu xếp mọi thứ cho một thứ mà người ta gọi là "tương lai" dù biết rằng còn một đoạn đường dài lắm với bao nhiêu chông gai mới có thể đến được khung trờ mơ ước đó. Nhìn thấy nàng cười mỗi khi gặp được mình mà lòng vui khó tả, nhìn những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên đôi má khi nghe những tiếng nhớ lời thương mà thầm cảm ơn cuộc đời đã mang đến một tình yêu đầy những thơ với mộng.
Hôm nay mình quyết định thay tấm ảnh kia, như một minh chứng rằng trang nhật ký này không hề rong rêu, như cõi lòng này không băng giá như những ngày cô quạnh nữa.

9 tháng 9, 2007

Toan tính

"Trong cuộc tình này anh có toan tính gì không?". Người đầu tiên hỏi là ntk, sau đó là mẹ nuôi, rồi đến một người nữa.... và còn nhiều người nữa.
Từng nói với nàng rằng những chuyện đó mình ko bận tâm, chỉ biết yêu nàng và cùng nàng vượt qua tất cả. Vậy mà cứ luôn cảm thấy mình bị xúc phạm, đôi lúc không cười nổi vì quá bực mình. Những khi mình căng thẳng biết là sẽ làm nàng lo, thậm chí sẽ khóc nữa. Nhưng mà vẫn cảm thấy khó chịu lắm lắm.