17 tháng 8, 2008

Lạm phát


Ngay trong lúc tình hình kinh tế thế giới, kinh tế quốc gia đang gặp nhiều khốn khó với giá cả thì đối với mình tình hình còn tồi tệ hơn gấp nhiều lần. Tháng lương vừa rồi gần như cúng trọn cho ba cái thủ tục không chính thức gì đó để giải quyết cho êm đẹp một chuyện quan trọng nhất để khỏi hoài công của nhà mình. Vậy mà còn chưa xong, rồi đây sẽ còn nhiều thứ cũng nhiêu khê không kém.
Trong cuộc họp gần đây nhất, nội vụ đã báo cáo tình hình và đề nghị tăng chi viện cho ông bà cụ đang vất vả vì giá cả tăng vọt và mức sống của người lớn đang sa sút, ảnh hưởng mạnh hơn đến bệnh tật và hàng loạt nguy cơ có thể xảy ra. Thằng nhỏ thì cũng đề nghị viện trợ thêm để đảm bảo việc ăn học của nó được thông suốt. Còn những khoảng tiền điện đóm, điện đàm thì cũng ghê hồn. Vậy là bây giờ cái người chịu tất cả những khốn đốn lại phải không biết trông cậy vào ai ngoài chính mình. Khi xưa cũng thỉnh thoảng có thể vay mượn của đồng nghiệp để còn xoay sở. Bây giờ chỗ mới, người mới, có lẽ họ cũng không phải hẹp hòi và thậm chí rất sẵn lòng, nhưng cũng ngại quá. Nhưng nếu không có khoản ủng hộ nào thì coi như tháng này chết đói là cái chắc. Có người nói "sắp làm việt kiều rồi mà sao khổ vậy?". Bảo là "việt gì thì cũng là người cả, vẫn phải chạy vạy kiếm đồng tiền mới sinh sống được". Nói là nói vậy, nhưng cuối cùng người ta cũng sẵn lòng giúp cho mình, chỗ quen biết, còn hơn cả sự quen biết mà, thì hiểu nhau là phải rồi. Đang nghĩ, không biết nhà mình rồi sẽ nghĩ gì nếu biết chuyện này. Nhưng cho dù thế nào thì vẫn không thể sống từ đây đến cuối tháng mà không có một đồng xu.