Mấy ngày trước nhận một lá thư của người bạn từ Sài Gòn chuẩn bị bay về Hà Nội. Trong thư diễn tả rất chi tiết hình ảnh và học động đón Tết ở quê hương và nhờ vậy cũng đem lại chút sắc xuân khi mình đang nơi đất khách. Một người bạn không hẳn là quá quen đến nổi còn chưa gặp nhau được một lần, nhưng những cứ thỉnh thoảng vẫn nhận được tin nhau hỏi thăm vài ba câu chuyện. Hôm nọ lại có một người bạn cũng tranh thủ trước giao thừa gửi lời chúc mừng từ miền đất hải sư. Và cũng trong đêm giao thừa nhìn thấy những lời chúc mừng của mọi người trên facebook. Cái Tết năm nay thật bình dị, giản đơn và được mang đến từ nhiều nơi trên thế giới. Nhưng rồi vẫn thiếu, vẫn không sao thay thế được những cảnh đón xuân đơn giản ở quê nhà. Thiếu nét mặt hài lòng của cha của mạ về những điều mà con cái mình làm được trong năm qua. Thiếu những lời chúc chân tình của những đứa em và những lời chúc ngây thơ của những đứa cháu. Thiếu những tin nhắn chúc mừng của những người bạn không đến được với nhau. Thiếu những buổi họp mặt bạn đồng liêu và những tách cà phê với chuyện ngắn chuyện dài trong thiên hạ.
Một cái Tết rất mới mà mình xuất hành bằng việc thử lái chiếc xe con trên xa lộ với tốc độ cả trăm cây số một giờ với sự căng thẳng cực độ vì mong sau được đến nơi an toàn trong ngày đầu năm. Một cái Tết nhằm ngay vào ngày cuối cùng của một môn học đầu tiên và khi nó còn chưa kịp qua đi thì lại đến môt môn học mới cùng với hai dự án phải làm song song như đã hợp đồng. Một cái Tết mà ngay sáng mùng hai mọi người phải tất bật vào đi làm từ sáng sớm còn mình thì phải theo dõi phản ứng của IDC về việc ghi sai thông tin tác giả mấy bài báo cáo. Một cái Tết có nhiều cái mới lạ và có nhiều cái thiếu đi.
Trên đời này có đủ thứ. Nhưng có điều là không ai được chọn đủ thứ cả. Cũng đành chọn vài thứ và tiếp tục đi tới.