27 tháng 6, 2007

Gió lạnh

Tư nhiên mới uống xong ly cafe lại ăn trưa và gặp thằng bạn cũ lại mời cafe. Đã biết không tốt cho tình trạng sức khoẻ của mình và chọn cocacola. Vậy mà đầu giờ được Alcatel mời cafe, nhìn quanh cũng thử muốn biết hương vị cafe ở chỗ Prudential xem làm sao, cuối cùng thì hậu quả thật đáng sợ.
Từ 3g cơ thể bắt đầu phản ứng. Hai con mắt cứ muốn nhắm lại vì mỏi và nếu cố mở thì lại buồn nôn. Ác cái là chiều phải present cái phân tích tác phẩm Magic Barrel nữa chứ. Vào lớp thấy buồn nôn dữ dội, mang theo gói xôi mà ăn cũng không được. Cứ chóng mặt và như thế. Ráng cố đến cuối buổi thì xuýt không thể chạy xe về nhà. Chút máu liều cũng làm được việc. Ghé tiệm thuốc và bảo "Bán cho 2 ngày thuốc trị rối loạn tiền đình nặng". Uh, cũng may là khi về nhà cảm thấy khá hơn tí. Ngồi ăn cơm có bé Cỏ May hầu chuyện mà cũng vất vả lắm mới nuốt được mấy miếng. Cô bé lại muốn trò chuyện đến khuya, nhưng cuối cùng cũng dụ được và cho cô bé đi ngủ. Nếu không thì sáng nay mình cũng không thức nổi.

Lại nghe bản nhạc gì quên mất tên rồi. Nhưng nghe câu "tôi đứng nghe gió lạnh giữa màng đêm, thương xé nát con tim" thì cảm xúc lại rất lạ kỳ. Cảm nhận cái hay của các dùng từ trong tiếng Việt, càng cảm thấy những bản nhạc xưa thật sâu lắng và giàu cảm xúc, không giống như "ở bên người ở bên ấy người ta có tốt với em không" của loại nhạc thị trường thực dụng thái quá như bây giờ. Cũng có thể là tâm trạng mình đang không tốt do hàng loạt những chuyện đau lòng nên mới hiểu cái cảm giác "xé nát con tim" nó ra làm sao.
Một ngày mới cũng lại bắt đầu. hàng loạt những công việc đang chờ phía trước. Sáng nay nhỏ em lại gọi hỏi "Chừng nào anh ba về?" thì cũng trả lời được là "Chủ nhật tuần sau. Hy vọng là kế hoạch đó không thay đổi vì mình đang cần lắm một chút thời gian yên tĩnh cho tâm hồn và đầu óc của mình.

18 tháng 6, 2007

Hương mùa hè

Tối qua, xem chương trình Thay lời muốn nói chủ đề mùa hè mà cảm xúc kỳ lạ. Trong đó người xem được thưởng thức những bài hát từ xưa đến nay rất ý vị về mùa hè. Lúc mới mở TV thấy Cẩm Ly hát bài Nỗi buồn hoa phượng, rồi sau lại có bài Gọi nắng, Những bước chân âm thầm... Những bài hát giai điệu tuy có khác nhau nhưng đều chứa đựng những ca từ trau chuốt, giai điệu mượt mà và những hình ảnh thân thương.
Chợt nhớ tuổi học trò. Những mùa hè của mình thì không có gì đặc biệt, nhưng được cái là những kỷ niệm khó quên trên những cánh đồng với trâu, bò, cua, cá, ếch, lươn, rắn, rết...với những lúa, đậu, bầu, bí, bắp..... với những ngọn cây xoài, cây dầu,...và những cái bàu, cái đìa, bờ kênh, con suối. Những cơn mua như trút nước và những cái lạnh chết người. Tất cả làm nên những gian khó, những vết đau và ý chí vươn lên.
Đã hơn mười năm rồi không còn như thế. Cảnh vật ở quê xưa cũng thay đổi rất nhiều. Con suối ngày nào vẫn thường là nơi vui đùa và bắt cá giờ là con kênh đào sâu hoắm nhưng lại thiếu những hàng cây trâm, cây cà na sai trái. Con đường cát lún mất bàn chân giờ là con đường nhựa dài thẳng tắp. Những bờ tre vẫn thường cho măng và bóng mát giờ không còn lấy cái rễ. Những thửa ruộng mùa hè cỏ cao đến tận gối giờ luôn có cây thuốc lá, cây mía, cây bắp và không còn thời gian cho cỏ nữa. Những ruộng lúa cao đến mất đầu giờ chỉ là những cây lúa cao sản chỉ cao đến gối. Những vũng nước còn lại của tháng 10 cho đầy cá đồng giờ chỉ còn là vũng nước trong đến nỗi không con gì sống được do thuốc trừ sâu. Nhiều khi muốn tìm lại cái cảnh thanh bình tự nhiên của nhiều năm trước nhưng chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh mà thôi.
Thuở ấy trường mình không có lấy một cây phượng nào ra hồn. Chỉ toàn là mới trồng thôi. Phần sân trường rộng lớn chỉ toàn cỏ với những cây tràm cao vừa tầm để bọn mình có thể nhảy qua ngọn của nó. Vậy mà giờ đây, mỗi khi về lại trường mình thấy rừng tràm che mát cả sân trường. Những băng đá, những hàng hoa trên lối vào trông rất đẹp.
Thời gian mang trong nó sức mạnh đáng sợ. Không có gì cưỡng lại được. Những người bạn trước đây không hề trò chuyện bỗng quá thân quen. Những cô bạn trước đây xinh như mộng giờ thành những bà mẹ tay bồng tay bế. Những đứa bạn từng một thời là cô chiêu cậu ấm giờ là bác nông dân tay lấm chân bùn. Và những người bị bạn bè xa lánh do nghèo khó giờ đã là quan chức, cán bộ hay những nhà kinh tế, những ông kỹ sư xuất sắc.
Có sống qua chiều dài của thời gian, có trải nghiệm những cay đắng tình đời mới biết rằng có những thứ mất đi không phải là đáng tiếc, có những thứ có được hôm nay không phải là đáng mừng.

16 tháng 6, 2007

Trở gió

Thế là mình lại có dịp đi nước ngoài. Nhưng mà ác cái là khi mấy người bà con bên US mới về tới nhà thì mình lại khăn gói lên đường. Đúng là sự ngẫu nhiên buồn cười.
Mấy ngày nay vẫn ho hoài. Lạnh nhiều ho nhiều, lạnh ít ho ít. Đi làm cũng gặp anh em bệnh, đi học cũng gặp bạn bè bệnh. Vậy mà chiều hôm qua về lại gặp thằng em mình nó bệnh còn thảm hơn. Khốn khổ cho thằng nhỏ là đang thi cử nữa chứ. Thấy nó cũng siêng học, cũng cố gắng nhiều, nhưng kiểu này thấy lo cho nó quá. Thấy ntk lo lắng cho mình mà cảm kích vô cùng, giống như là tiền kiếp có nợ nần với nhau. Bé T thì cũng hay hỏi thăm coi khoẻ chưa. Thấy cũng an ủi phần nào, ít ra cũng có vài người quan tâm mình.
Những ngày nay cứ bù đầu vào việc họp hành và học tập. ntk bảo "cái chức bé tí teo mà bận rộn như quan chức lớn lắm vậy". Nghe thế cũng xót. Với người như mình thì không biết khi làm cái gì đó lớn lao hơn sẽ bận rộn thế nào và liệu có thể làm nỗi mấy chuyện đó không nữa!

12 tháng 6, 2007

Đạo hạnh

Hôm qua đi học. Ông thầy dịch tự nhiên đưa ra câu "The latter end of joy is woe" rồi bắt mọi người dịch. Thế là mình nhớ câu "Thú vui chỉ mở đường cho đau khổ" mà thỉnh thoảng hay nghe ông nội mình đọc lúc kể về Phật Thích Ca. Bê nguyên câu đó ra thì ông thầy vỗ tay khen hay. Rồi ổng lại cho một câu khác là "Life is an endless succession of joy and pain" làm mình nhớ nguyên đoạn của câu nói đó là "thú vui chỉ mở đường cho đau khổ, hạnh ngộ để nảy mầm cho chia ly. Trẻ trung rồi già yếu, bệnh tật, rồi chết. Cứ thế, hạt chuỗi thương đau cứ chạy dài trên chuỗi hạt đau thương mà cùng đưa nhau về bất tận". Vậy là chỉnh lý đi một chút dịch cho câu kia cũng ăn tiền lắm.
Sáng nay lại gặp ntk, bắt đầu một câu chuyện bằng chuyện ấy và cả buổi lại bàn về đạo hạnh. Trưa bé Tâm lại rủ đi ăn cơm trưa, cũng lại nói về đạo hạnh. Hình như bữa nay là một ngày mà mình phải dành thời gian để trở về với nơi mình xuất phát hay sao không biết mà toàn nói chuyện chay lạc và tu hành. Cũng vui, nhờ thế mà mình nhớ lại những kỷ niệm có cái hay có cái đẹp của một thời mà mình sống trong quan hệ đại đồng với chư thiện nam tín nữ. Mặc dù cái thời đó xa rồi, nhưng vẫn là một thời với nhiều niềm vui hơn hiện giờ rất nhiều.

8 tháng 6, 2007

Yêu quý

"Anh ơi anh có bưu phẩm, qua nhận đi, em không vào sổ đâu nhé!"
"Em có biết gửi từ đâu không?"
"Không, ở ngoài không ghi"
"Uh, anh lên ngay"
Cũng đoán biết là ai gửi cái gì rồi. Nhưng cũng ko chắc vì chưa biết hình thù nó ra sau. Nhưng khi thấy cái hộp to dán kín thì dám chắc 100% là của ntk gửi rồi. Một hộp đầy những thuốc là thuốc, nào là thuốc ho, thuốc viêm họng, nào là thuốc bổ đủ loại. Cứ giống như là mua thuốc cho cả nhà uống vậy. Dám chắc là sử dụng quanh năm cũng chưa hết.
Nhưng mà số lượng đó thì chưa thấm vào đâu so với tình cảm tốt đẹp và to lớn mà ntk đã dành cho mình. Quả thật là chưa bao giờ mình được ai quan tâm chăm sóc đến thế. Nhớ câu "Tôi đã xếp ntk vào nhóm những người mà tôi yêu quý", càng cảm thấy một cảm giác thân thuộc lạ lùng. Không cần nói cảm ơn, nhưng chắc ntk hiểu được lòng mình.

7 tháng 6, 2007

Một phần tất yếu

Sáng nay được hỏi và báo cáo rằng mình đang ho nặng mặc dù đã uống đủ thức thuốc với liều lượng gấp đôi ngày thường. Mà quả thật cũng không biết làm sao, bây giờ môi khô khát nước liên tục, gần như trong máu mình toàn là thuốc không thôi. Ntk bảo là sẽ tận tay mua thuốc cho mình, cũng không hiểu nỗi là làm sao có thể hứa là ngày mai trong khi giờ này ntk còn ở tận Hà Nội, chẳng lẽ lại mua thuốc và gửi dịch vụ phát trong ngày chăng?
Ngoài những người thân thuộc nhất của mình thì chưa bao giờ có ai có ý tốt với mình như vậy cho dù chỉ là lời nói gió bay thôi. Mình luôn có lòng tin ở ntk, nhưng trong trường hợp này thì vẫn cảm thấy ngoài giới hạn của lòng tin đó. "Vậy mới gọi là ntk chứ", chắc ntk không biết rằng mỗi ngày qua đi thì ntk càng trở thành một phần tất yếu trong cảm nhận của mình về cuộc sống.

6 tháng 6, 2007

Có lúc

Có những lúc nghe như mình không còn ham muốn gì cả
Có những lúc muốn phủi bỏ tất cả để tìm một nơi thanh tịnh cho riêng mình
Có những lúc nhận ra rằng mọi thứ trên đời đều là ảo ảnh
Có những lúc thấy mình sa lầy trong những việc mà chính mình làm ra
Rồi lại có nhiều khi muốn vượt lên tất cả, muốn làm được mọi việc mà người ta có thể làm, muốn chứng tỏ sự tồn tại của mình trên cõi đời này,...

3 tháng 6, 2007

Ngoại cảm

Một tuần lẽ bắt đầu bằng sự mệt mỏi và kết thúc bằng một trận bệnh te tua. Đã tưởng mình đủ sức vượt qua nó nên cứ để vậy rồi bây giờ mới thấy thê thảm thế nào. Thuốc men đầy bàn, cạo gió cắt cảm toàn thân, vậy mà đến giờ này vẫn cứ nhảy mủi, ho liên tục. Chỉ khi nào ngủ thì thôi, và mình luôn muốn được ngủ. Trời ạ! Tuần mới lại sắp bắt đầu rồi mà như thế này thì làm sao xoay trở trăm công ngàn việc cơ chứ! Tháng này là tháng 4 âm lịch, là tháng kỵ của mình mà, chắc muốn tránh cũng không khỏi được. Đôi lúc chẳng tin gì chuyện sao hạn gì, giờ mới thấy có nhiều chuyện không giải thích được. Hai tuần nay sống nhờ tiền vay mượn, vậy mà lại còn nghe bà già than đang hết "máu". Bó tay, mấy đồng lương mới đó cũng hết rồi, nợ thì chưa trả, cái laptop lại hư, chán gì đâu!
Người ta nói có sức khoẻ là có tất cả. Thấy cũng phải. Những lúc thế này chẳng làm được gì. Ngồi học thì buồn ngủ và sổ mũi, ho. Làm việc thì đầu đau, không động não được. Thèm có một người bên mình tâm sự thì càng không được, vì có ai quan tâm đến người bệnh ngoài mẹ và em út mình. Mà trời thì mưa gió thế này, có đi đâu cho được. Đúng là một tuần buồn.
Nói gì thì nói, vẫn có nhiều chuyện đáng hoan hỉ trong tuần. Thằng một thằng em vừa thi đậu cao học, một thằng nữa được học bổng khuyến khích học tập. Nhìn thấy tụi nó có ý chí như thế cảm thấy vui lắm. Những kỳ vọng của mình cuối cùng thì cũng được đáp ứng. Những hạnh phúc mà đôi khi cảm thấy tự hào là mình có được những đứa em như thế.
Ngày mai đi làm rồi, mớ công việc đã có kế hoạch rồi, và trong đó vẫn chưa có một ngày có thể về quê được.

1 tháng 6, 2007

Tuỳ duyên

Vậy là ho cũng được tuần lễ rồi. Cứ tưởng ngày sẽ khá hơn không ngờ hôm nay tệ hại đến nỗi không thể làm việc được. Thỉnh thoảng cũng thấy mình dở thật. Đã định lần này nhất định phải vượt qua mà không cần uống thuốc, vậy mà cuối cùng cũng mất tiền. Ở đâu đó có ntk không ho như mình mà còn nặng hơn. Thấy lo lắng quá nhưng nói chuyện một lúc cũng mừng vì ntk vẫn ổn. Cảm ơn đời đã mang đến cho mình một người bạn quý như thế.
Tối qua lại có người nhắc mình uống thuốc. Trước giờ chưa khi nào bé lại quan tâm đến mình như vậy. Hôm qua lúc nói chuyện ghẹo bé với mấy anh đang theo đuổi, thấy bé thanh minh nhiệt tình quá cũng lạ, vì trước giờ bé cũng không hay thanh minh như thế. Cũng cảm nhận có gì đó tốt đẹp đang diễn ra. Một chút lo lắng, nhưng cứ tuỳ duyên vậy.