Hôm qua đi học. Ông thầy dịch tự nhiên đưa ra câu "The latter end of joy is woe" rồi bắt mọi người dịch. Thế là mình nhớ câu "Thú vui chỉ mở đường cho đau khổ" mà thỉnh thoảng hay nghe ông nội mình đọc lúc kể về Phật Thích Ca. Bê nguyên câu đó ra thì ông thầy vỗ tay khen hay. Rồi ổng lại cho một câu khác là "Life is an endless succession of joy and pain" làm mình nhớ nguyên đoạn của câu nói đó là "thú vui chỉ mở đường cho đau khổ, hạnh ngộ để nảy mầm cho chia ly. Trẻ trung rồi già yếu, bệnh tật, rồi chết. Cứ thế, hạt chuỗi thương đau cứ chạy dài trên chuỗi hạt đau thương mà cùng đưa nhau về bất tận". Vậy là chỉnh lý đi một chút dịch cho câu kia cũng ăn tiền lắm.
Sáng nay lại gặp ntk, bắt đầu một câu chuyện bằng chuyện ấy và cả buổi lại bàn về đạo hạnh. Trưa bé Tâm lại rủ đi ăn cơm trưa, cũng lại nói về đạo hạnh. Hình như bữa nay là một ngày mà mình phải dành thời gian để trở về với nơi mình xuất phát hay sao không biết mà toàn nói chuyện chay lạc và tu hành. Cũng vui, nhờ thế mà mình nhớ lại những kỷ niệm có cái hay có cái đẹp của một thời mà mình sống trong quan hệ đại đồng với chư thiện nam tín nữ. Mặc dù cái thời đó xa rồi, nhưng vẫn là một thời với nhiều niềm vui hơn hiện giờ rất nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét