31 tháng 5, 2007

Thỏ hồng

Những ngày này trời vẫn hay mưa chiều. Nhưng mà những cơn mưa đôi lúc cũng nhiều ý nghĩa. Mình hỏi bé "Nếu mưa thì có đi không?", bé bảo "Mưa cũng đi". Ừ, cá tính của bé là thế, khi muốn gì thì nhất định phải làm cho được mà. Đi ăn đúng lúc trời đổ mưa, và nhất định không tạnh mưa trước khi xuất phát đi Sỏi Đá.
Cái cảnh hai người mặc áo mưa rong ruổi mấy con phố để đến quán cafe chắc là trông rất buồn cười nhỉ? Nhưng mà chắc ai cũng biết đó sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ trong đời. Hôm nay bé nói nhiều, và giải thích với mình nhiều điều mà trước đây bé không muốn giải thích. "Hôm nay em vui lắm, không biết vì sao đi với anh em cảm thấy vui và nói chuyện nhiều như vậy". Đâu phải chỉ mình bé vui, mình cũng vui vậy. Lúc sôi nổi nhiệt tình, lúc lạnh lùng hờ hửng, lúc giấu kín mọi việc và có lúc tâm sự hết lòng, những điều đó làm cho bé trở nên khó hiểu nhưng quyến rũ lạ kỳ.
Vẫn một thắc mắc "Vì sao anh biết em thích màu hồng?", bé lại quên là có những điều dù rất nhỏ nhặt nhưng người yêu quý mình cũng sẽ rất quan tâm. Hôm nay gặp lại, bé lại trong một màu hồng, trang phục hồng và đôi má hồng. Vẫn cái cảm giác ấy. Chẳng trách đã có người gọi bé là chú thỏ con màu hồng của mình.
Như thế giới màu sắc và những vui buồn bất chợt của bé làm mình thấy còn nhiều lắm những điều cần được hiểu.

Hoàng lương

Trưa nay thật uể oải. Ngủ được chừng 30 phút mà cảm thấy không muốn dậy, đúng ra là dậy không nổi. Bước ra khỏi phòng thì trời âm u, khác hẳn so với cái nắng chói chang trước khi mình ăn trưa. Ngẫm lại cảm thấy sự thay đổi của vạn vật thật nhanh đến chóng mặt. Rồi lại chút bâng khuâng vì không thấy mình thay đổi gì nhiều. Trong khi đó chỉ cần chợp mắt một chút là xung quanh mình đã khác đi, thật đáng sợ.
Những ngày nay không nói chuyện với ntk, người cũng bận mà mình thì bận nhiều hơn. Trong khi đó lại có một người không biết tôn trọng thời gian của mình. Nhưng lần đầu, có thể tạm tha thứ được. Nhưng có lẽ cái ấn tượng tốt đẹp của mình về người biết quan tâm chăm lo cho người khác của cô bé bị xé vụn ra từng mảnh. Có người bảo mình cành ngày càng khó tính. Nhưng cũng đúng thôi, thời gian của mình đang cạn dần, và mỗi ngày trôi qua là nhiều cơ hội cũng trôi theo.

28 tháng 5, 2007

Lòng mẹ

Những ngày này của năm người ta không khó khăn gì để tìm thấy những người đang chuẩn bị làm mẹ khắp nơi, từ trung tâm thành phố đông đúc đến những vùng ven ngoại thành. Nhưng có một điều chắc ít ai để ý đến là điều đó góp một phần trong việc thể hiện tấm lòng thương yêu vô bờ bến của những người làm mẹ, làm cha dành cho con cái của mình.
Chắc ai cũng hiểu ngầm với nhau rằng năm nay là năm Đinh Hợi, theo một quy ước không chính thức nào đó thì người ta còn gọi là năm con heo vàng. Quan trọng hơn nữa là người ta cho rằng những người sinh năm Đinh Hợi sẽ có cuộc sống sung túc cả đời. Điều đó có thực hay không thì không ai chứng minh cả, nhưng cùng với một niềm tin mặc dù rất mong manh là một tình cảm thiêng liêng cao quý mà các đôi vợ chồng dành cho con cái của họ. Họ đã quyết định chờ đợi, quyết định lựa chọn và tất cả vì những điều tốt đẹp nhất mà hy vọng sẽ đến với con cái của mình.
Nhưng rồi cái gì cũng phải có cái giá của nó. Nhiều lúc tôi cũng thấy buồn cười khi từ cơ quan cho đến lớp học đều phải gặp những đồng sự, bạn bè với cái bề ngoài nặng nề khi đi, khi đứng, khi ngồi và cả khi nghỉ ngơi. Nhưng càng quan sát càng thấy cảm động vì những hy sinh của họ. Ông bà ta vẫn có thành ngữ "mang nặng, đẻ đau", cũng chưa nói hết được những cái mà những người sắp làm mẹ phải chấp nhận. Vốn là người hơi đa cảm và thích chiêm ngưỡng nhữn vẻ đẹp, tôi dành khá nhiều thời gian để cảm nhận, tìm hiểu và thậm chí nghiên cứu xem cái gì đã làm nên nét đẹp của những người mà thoạt đầu ta không cảm nhận được. Nhưng nói chung tới giờ vẫn chưa tìm thấy nét đẹp của những người phụ nữ có cái bụng to tròn, dáng đi nặng nề và hơi thở mệt nhọc, chưa kể là những tàn nhan, mụn và những chỗ sạm da khi phải chuẩn bị cho việc làm mẹ. Từng biết rằng tài sản quý giá nhất của người phụ nữ là sắc đẹp, nhưng họ chấp nhận hy sinh cái tài sản đó cho con mình. Chỉ đơn giản một điều như thế cũng đủ thấy rằng có cái gì đó còn quý hơn ở họ. Đó chính là tình thương yêu mà họ dành cho con cái.
Ngày nay, chuyện những cô gái trẻ làm mẹ bất đắc dĩ, chuyện những đứa trẻ bị bỏ rơi ở cổng chùa hay viện mồ côi là không hiếm. Nhưng dù có thế nào đi nữa vẫn còn đấy những minh chứng hùng hồn cho tấm lòng thương con vô hạn của những người được làm mẹ.

26 tháng 5, 2007

Crystal

Chẳng hiểu vì sao mình lại thay đổi nhanh như vậy. Cái những ngày đầu tiên thấy bé ngồi chỗ quầy, cũng bình thường như bao nhiêu người khác. Rồi cái giây phút quan trọng cũng đến. Chợt một ngày mình cảm nhận được nét duyên và quyến rũ của bé. Không thể điễn đạt thành lời. Nhưng thật kỳ lạ, cứ cảm thấy như thân quen, như định mệnh, như không thể quên được.
Mà có lẽ bé cũng cảm nhận được điều đó. Bé đã mời SN, nhưng chẳng may nhà bé có chuyện nên .... Cái dây chuyền pha lê mà bé nói đã tìm được, và màu hồng mà bé yêu thích. Và hơn hết là đôi má ửng hồng của bé khi nhận nó. Chúc mừng sinh nhật!

25 tháng 5, 2007

Cơn mưa bất chợt

Đêm qua không tài nào ngủ được. Chẳng tìm được một lý do chính đáng nào. Mà hình như dạo này mình hay bị mất ngủ vô duyên cớ như thế lắm. Một phần có lẻ do trời oi bức, phần còn lại thì mù mờ. Nghiên cứu mãi mà không biết cách để xếp được các màu trên con ruby cho ra hồn. Từng có nhiều người cho là mình thông minh, nhưng cái trò này làm mình đau cả đầu mà không tìm ra được quy luật nào cho ra hồn. Chán chết đi được, mà rồi cũng chẳng ngủ được.
Khi không vậy rồi giờ cả ngày cứ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. 30 cho một giấc ngủ trưa bổng trở nên ngắn ngủi kỳ lạ. Thức dậy mà hai mắt vẫn cay, vẫn muốn ngủ tiếp. Cái đống công việc cứ càng ngày càng cao, những bài tập về nhà còn đầy ăm ắp. Không biết vì ai mà mình ra nông nỗi này. Mỗi khi nghĩ tới ngày mai là nghe chán chết đi được vì một mớ những cái deadline. Trời ạ, sao cứ phải chạy mãi thế này!
Cái họng mấy ngày nay cứ ngứa ngứa làm mình cứ phải tung ra những trận ho vô duyên. Chắc hôm trước bị cảm mà không chịu thuốc thang thì phải. Giờ nó cứ âm âm kiểu này thì mệt mỏi là cái chắc. Wireless Broadband, NGN, AAG, Customer care, Wise Project, IP contact center.... mỗi cái là một mớ bòng bong. Ngẫm lại thấy mình cũng gan đầy mình, cùng lúc mà dám đảm nhận toàn những thứ to tát như thế này. Sếp thì cứ phải bận tâm chuyện tình cảm của mình, mà cứ thế này thì sẽ phải bận tâm muôn năm thôi.
Nhận cái quyết định với 5% phụ cấp thâm niên, đâu phải ai cũng thế mà sao mình thấy nó nhỏ bé quá.

Thiên thanh

Những ngày này nắng nhiều. Nhiệt độ chênh lệch trong phòng làm việc và bên ngoài quá lớn làm mình thấy có cảm giác bị nổ tung khi bước ra khỏi phòng. Nhưng dù sao cũng được cái là bầu trời rất trong, rất xanh, cái màu xanh mà mình rất thích, và có một người cũng thích như mình.
Mỗi khi đi họp thế nào cũng có người nói "Sao dự án nào cũng có ông vậy?". Ừ, biết sao giờ. Quay qua quay lại cũng thấy tên mình trong hàng loạt dự án, nhóm là việc, tổ công tác. Một chút vui vì mình cũng có vai trò nhất định trong công ty, nhưng không ít lo lắng là có ngày mình sẽ bị đống công việc đè chết. Lúc này lại còn bị suy giảm thần kinh, cứ làm việc căng thẳng thì lại quên nhiều thứ và buồn nôn.
Chiều này lại họp với một người, cái người mà mình cũng không biết là thực ra quan hệ tình cảm của mình và người ấy thế nào. Vẫn cái giọng thanh tao đó, vẫn đôi má ửng hồng và đôi mắt sáng rỡ đó. Và nụ cười thân thiện mà quyến rũ đó. Chẳng biết nợ nần chi mà bé cũng thích ngồi gần mình và trò chuyện với mình. Chắc là vì mình luôn nhìn bé với đầy thiện cảm và chút ngưỡng mộ chăng? Hy vọng là không có gì không bình thường ở đây, vì đơn giản là không thể có gì được. Thấy bé gầy hơn trước nhiều. Những cô bé khác sau khi lên xe hoa thì tròn trĩnh hơn nhiều, thậm chí là mập nữa. Càng cảm thấy cảm xúc gì đó khó tả. Có người bảo mình thấy ai xinh thì thích thôi, còn bảo là đa tình đa cảm. Cũng có lẽ, mặc dù chưa bao giờ mình với bé nói chuyện riêng với nhau, nhưng qua những cái nhìn trìu mến, qua những lời vui đùa tế nhị cũng đủ cảm nhận những tình cảm tốt đẹp cho nhau.
Nhớ có vài lần bé gọi cho mình "Anh H ơi! Rãnh không ra thăm em tí đi, em nhớ anh lắm". Những lời đùa vui thật ý vị.

22 tháng 5, 2007

Hoạn lộ

"Dất dất dơ dơ nghĩ nực cười
Căm căm cúi cúi có hơn ai
Nay còn chị chị anh anh đó
Mai đã ông ông mụ mụ rồi
Lắng lắng lo lo rồi một kiếp
Khôn khôn dại dại chết xong đời
Chi bằng láo láo lơ lơ vậy
Ngủ ngủ ăn ăn nói chuyện chơi"

Cái sự chán nản không biết âm ỉ trong ta hay từ đâu mà cứ thấy nó tái đi tái lại. Cũng lâu lắm rồi ta không bực mình đến cùng cực như thế này. Hôm trước đi một vòng mới thấy quan điểm "đi rồi về sẽ thăng tiến". Ừ, thì ở đây cũng quản lý rất chuyên nghiệp đấy thôi, không có chuyện sống lâu lên lão làng. Từ trước tới giờ thấy toàn mang người có kinh nghiệm từ bên ngoài về cho giữ chức vụ quan trọng còn những người cứ loay hoay mãi thì coi như cứ an phận thủ thường đừng mong gì thay đổi. Nói đến đây hoá ra những người từ bên ngoài toàn giỏi cả còn những người bên trong toàn bất tài? Mà cũng lạ, những người bất tài đó cũng xúm xích lại mà làm cho cty tồn tại và phát triển được trong cả chục năm qua. Điều buồn cười hơn cả là có những người sau khi chán nản đi chỗ khác thời gian thì xin về lại được trọng dụng. Hoá ra cty có chính sách khuyến khích nhân viên nghỉ việc? Bó tay, càng nghĩ càng rối. Chẳng biết rồi cuối cùng cái sâu xa là cái gì nữa.
Nguyên tắc của họp hội là phải nhằm đúng mục tiêu và phải ra được một quyết định hoặc kêu gọi hành động gì đó. Vậy mà trong những cuộc họp nhà mình lại là nơi mà ông phòng này chỉ trích ông ban kia, chẳng ra thể thống gì. Cái nguyên tắc phê bình là trên cơ sở góp ý xây dựng để cùng nhau phát triển mà cuối cùng được thay vào đó là chỉ trích chỗ khác để nâng cao chính mình. Buồn cười, liệu những người có trách nhiệm, có nhiệt huyết, có mong muốn đóng góp tồn tại và tiếo tục cống hiến được bao lâu trong một môi trường xô bồ như vậy?
Vẫn phải xoay sở, nhưng dạo này cũng là chặng cuối của giai đoạn học hành. Đành tạm gác mọi việc cho thong thả mà tập trung học cho đàng hoàn. Còn phải tính đến cái MBA nữa chứ. Nói gì thì nói, bất cứ điều gì cũng không được cản lối của mình trên con đường đã vạch ra.

21 tháng 5, 2007

Cẩn ngôn vô tội

Tự dưng hôm qua quên mấy từ vựng tiếng Việt. Số là không biết cái lĩnh vực, khía cạnh của đời sống mà một nhà văn, nhà thơ hay viết về gọi là gì. Hỏi thằng em mới biết đó là "đề tài". Mà dạo này cảm thấy ngôn ngữ của mình có vấn đề, thường xuyên sai lỗi chính tả và xuất hiện nhiều hơn những từ mà mình không định nghĩa được. Trước đây mình chúa ghét những người đang nói tiếng Việt mà lại pha vào mấy từ tiếng Anh. Vậy mà giờ nhiều lúc mình lại đành phải dùng tiếng Anh thay vì là dùng tiếng Việt.
Lại xem TV, thấy film Nguyễn Ái Quốc ở Hồng Kông nữa. Với quan điểm rất cá nhân mình cảm thấy kính phục cụ biết nhường nào. Chỉ đơn cử về sử dụng ngôn ngữ cũng đã thấy mình còn lâu lắm mới bằng phần nào của cụ ấy.

18 tháng 5, 2007

Phúc bất trùng lai...

Hôm qua,
Cúp điện, cả cái văn phòng không làm ăn gì được, vừa nóng, vừa tối. Đã vậy cái laptop thì khởi động không lên phải đi sửa đến giờ chưa lấy được. Trưa tranh thủ mượn máy thằng em vào mạng, nói với ntk có 1 câu và phát hiện là cái messenger của nó bị hỏng thành thử nói người ta nghe mà mình không nghe thấy gì. Đã vậy, vào lớp lại gặp chỉ có 2 người mà cả 2 người đó đều là người mình ghét nhất. Đúng là một ngày quá may mắn! Để ứ một đống việc, sáng nay tập trung cả buổi mà giải quyết cũng không xong. Lại trễ tiến độ 1 ngày rồi. Hậu quả khó lường đây.
Tự dưng hôm nay thứ 6 mà lại mặc áo trắng. Cũng chẳng biết vì sao. Trong đầu mình luôn gán màu đỏ cho thứ 2, màu xám cho thứ 3, mà xanh da dương cho thứ 4, màu xanh lá cho thứ 5, mà đen cho thứ 6, màu trắng cho thứ 7 và màu cam cho chủ nhật. Vậy mà công ty thì gán màu trắng cho thứ 2, màu xanh cho thứ 5 và tự do cho thứ còn lại. Nhớ ngày xưa mình từng lấy bút hiệu là Bạch Y Nhân, vì lúc đó mình thích màu trắng, tất cả áo mình đều trắng. Sau này chợt phát hiện mình thích màu xanh nhất, màu đó cũng hạp với mình. Trong khi đặt tên mình thì bố lại lót cho mình cái màu vàng với ý là màu của Phật pháp. Chuyện màu sắc cũng lắm điều để nói. Nhưng đang e ngại là không biết có khi nào tự dưng chạy một vòng rồi về điểm xuất phát hay không nữa. Ngày xưa mình chọn màu trắng vì thích sự thuần khiết, cao thượng và ... cũng thể hiện là lúc đó mình .... vô sản. Bây giờ mà quay lại kiểu đó thì nguy mất.
Mà cũng lắm trò thật, cô bé ngồi gần mình hôm trước bảo là quyết định từ nay sẽ ngồi cạnh mình với mục tiêu rất trong sáng là ... để được chỉ bài. Bó tay thiệt. Từ dạo cái lớp mình chia thành 3 phe thì số người ủng hộ mình ngày càng nhiều. Chợt thấy mình có lúc cũng tầm thường, cũng biết ghét cay ghét đắng vài người.

Xem hồi ức tuổi thơ của ntk thấy thấp thoáng kỷ niệm của mình trong đó. Nhưng dù sao thì có cái khác biệt cơ bản là những vất vả của mình nhiều hơn gấp nhiều lần, nhưng đổi lại vị trí của mình trong gia đình và bạn bè cũng khá hơn vài lần. Tuổi thơ, có lẽ là nguồn cội của tính cách và những tham vọng của mỗi người.

16 tháng 5, 2007

Đêm đêm không ngủ


Một đêm tệ hại, mừng vì mình có thể dậy sớm hơn mọi ngày và đi làm việc sớm nhưng cuối cùng thì thất vọng vì chóng mệt mỏi, kém tập trung và chóng mặt. Lý do đơn giản là tự dưng lúc gần sáng kiến đâu không biết mà bò vào ngủ chung với mình. Hết chỗ nói.
Xử lý một mớ mail tồn tại từ mấy hôm trước, nhưng cũng mất cả buổi để làm công việc dự án. Cái chương trình To-do-list ác cái là không cho viết tiếng Việt, đành tập viết tiếng Anh, nhưng có vài từ không biết dịch làm sao nên lại mất công tìm phần mềm từ điển Việt-Anh. Nhưng cũng không được, đành mài mò chế từ xài đỡ. Còn mấy trang web tự xưng là từ điển online thì bó tay, nhập vào từ gì cũng bảo là không có. Chán cái vdict ghê luôn.
Sáng giờ không nói chuyện với ai ngoài việc nhờ vả bé T gọi cơm cho mình. Nhưng cũng thất bại vì không có ai cùng gọi về ăn. Những người hay trò chuyện với mình cũng không thấy xuất hiện. Tìm xem nhật ký họ có ghi gì không thì cũng không thấy. Có lẽ sau một thời gian thay đổi thì người ta cũng quen với công việc mới, ai cũng tập trung làm việc thì phải. Còn mình thì việc mới việc cũ đều ngập mặt, mỗi buổi phải xả stress hai ba lần. Mà hình như hôm nay không khoẻ lắm thì phải, hai mắt cứ uốn thiếp đi, đầu óc kém tập trung. Giờ chỉ mong được ngủ miếng. Nhìn lại cái To-do-list thấy mấy việc phải hoàn tất vào ngày mai. Chán quá.
Hôm qua đi học, chỉ chào hỏi và nói chuyện với thầy vài câu, còn lại không nói gì cả. Mấy chị còn đoán mò là lúc này mình lo yêu quá nên không lo học. Bó tay. Hẹn với bé T tuần này đi A&B mà còn không thực hiện được nữa là, lịch kín quá rồi còn đâu. Tự dưng thèm được về quê vài ngày cho thư thái, mà rồi cũng phải theo lịch. Cũng có nghĩa là còn lâu mới về được.

Mấy lần vào web thấy lâu lắm chưa làm bài thơ nào, riết rồi cảm xúc thì cũng không phải là không có, nhưng có lẽ không có cảm xúc nào đủ mạnh để đọng thành lời, vang thành tiếng được thì phải. Mà hình như ntk của mình cũng vậy thì phải.

15 tháng 5, 2007

Sau cơn mưa trời lại.... nắng.

Mắt nhắm mắt mở nghe mưa ầm ầm trên mái nhà. Ừ, mà ai kêu nằm ngủ sát mái nhà chi. Lúc thức dậy trời vẫn âm u, tưởng là hôm nay lại tiếp tục có một ngày không nắng. Nhưng nhớ là hôm trước người ta dự báo là hôm nay trời nắng mà.
Chạy được một đoạn thì cái xe tắt máy, bực mình. Cũng may là gần chỗ tiệm sửa xe. Tưởng gì, chỉ thổi cái bugi thì nó chạy rồi. Cũng may là không trễ họp.
Suốt buổi sáng chỉ họp rồi họp, thiếu ăn sáng về nhiều phương diện. Cũng may là trưa cũng tranh thủ gặp ntk một chút. Không biết từ bao giờ mình lại cứ mở máy lên là mong thấy một cái tên đó sáng lên?

14 tháng 5, 2007

Mỏi cánh

Hôm qua, trèo có một cây dừa mà cánh tay trái đã cảm thấy không còn chút lực nào. Vậy mà còn cố thêm đến cây thứ ba. Đảm bảo là nếu thêm cây nữa chắc sẽ phải hy sinh thôi. Nhưng mà cũng không ai bắt em nên không việc gì phải đến mức như vậy.
Trời lại mưa, vậy là đã 4 ngày liền rồi. Cảm thấy lạnh, một chút lạnh lẻo và một chút lạnh lùng. Ừ, thấy những ngày gần đây cuộc sống nhạt nhẻo quá. Tối ngày loay hoay với mấy cái số dự báo viễn thông đến 2018 mà chưa xong. Mà cũng bất nhơn quá, nếu mình không làm thì cũng không biết ai làm, rõ chán.
Tìm mấy cái dự báo của thế giới về VoDSL và VoIP thì cũng không có nhiều thông tin. Ngặt một nỗi là cái tỷ lệ thuê bao VoIP trên thuê bao băng rộng cũng xấp xỉ tỷ lệ này của VoDSL. Chẳng biết mấy ông này dự báo kiểu gì, nhưng nói ngay, nếu giả định như mỗi line băng rộng chỉ xài 1 số VoIP thì khi đó mỗi các nhân hay pháp nhân sẽ xài được vài máy. Trong khi 1 line băng rộng có thể xài vài chục số VoDSL thì đối tượng khách hàng là pháp nhân. Bù qua xớt lại chắc cũng tương tự nhau.
Mở mail lên không thấy ai, vài phút sau nhận cái mail của KTCN thấy sốc liền. Đúng là luôn luôn có việc để làm và nhức đầu. Nói gì thì nói, vì sự nghiệp chung, vẫn cố lên.
"Ngoài hiên mưa rơi rơi. Lòng ai như chơi vơi
Người ơi nước mắt hoen mi rồi
Đừng khóc trong đêm mưa.Đừng than trong câu ca
Buồn ơi trong đêm thâu. Ôm ấp giùm ta nhé
Người em thương mưa ngâu hay khóc sầu nhân thế
Tình ta đêm về có ấm từng cơn mơ em chưa.
..."

11 tháng 5, 2007

Vẫy cánh!

Tranh thủ đi sửa cái chong chóng của laptop và cuối cùng lại bị hẹn "vài hôm". Chán chết đi được.
Không biết duyên cớ gì tự dưng hôm qua bé Hg lại chọn ngồi gần mình. Mà cũng vì vậy mà có nhiều điều xảy ra. Mình chợt phát hiện cô bé cũng là người chịu ăn chịu nói chứ không ngầu như mọi khi vẫn tưởng. Quan trọng nhất là cũng rất thông minh, nhanh trí và làm việc có trách nhiệm với tốc độc và độ chính xác cao. Cũng hay nhỉ! Bảo bé "Đừng mua sách", bé hỏi "Sao vậy?", "thì để mai mốt đi học em lại ngồi gần anh". Bé cười "Có sách rồi thì không ngồi cạnh anh được sao?". Biết là cũng chỉ nói đùa, nhưng cảm thấy vui vui. Có điều khống khổ nhất là từ sau đó tự dưng trong mình dấy lên một cảm xúc quái lạ, mình ghét cái cảm giác đó nhưng sao lại mang nó vào trong mơ kia chứ!
Đọc những dòng của ntk mà cảm nhận một hình ảnh tuyệt vời, tất nhiên là rất thi vị và một lối văn chương quá tuyệt vời. "thỉnh thoảng lại đứng chờ đèn đỏ lại phải vẫy cái cánh bên trái". Hình ảnh cánh chim như vẻ đẹp thanh thoát của thiên thần. Ừ, cũng giống vẻ đẹp của những cô gái mà mình từng cho là có vẻ đẹp không thể tả bằng lời. Nhưng ntk không tin, bảo là mình quá hào phóng lời khen tặng, nhưng sự thật là ntk còn xứng đáng hơn cái mà người ta gọi là khen tặng.

Internet

Cả ngày hôm nay cái mạng cứ chập chờn, bực mình và đã mất hơn một buổi làm phiền ít nhất 5 người mới giải quyết được. Cái cục bực mình cuối cùng cũng được ném ra ngoài.
Còn cái chong chóng của Laptop thì chưa xử lý được, vậy là coi như vỡ kế hoạch. Nhất định mai phải làm xong mới được. Mà ngộ, cái laptop của mình kể cả khi chong chóng không quay mà nó vẫn chạy được cả tiếng đồng hồ. Kể ra cũng xịn, mặt dù nguy hiểm :)
Cả ngày họp, không nói chuyện với ntk và nhiều người. Công việc lại đầy đầu và có nguy cơ phải làm đêm nữa rồi.
Cái status "nhìn màu hoa ngỡ như em cười lúc mình vừa gặp nhau" làm bà con sốc. Cũng vui. Nhưng quả là dạo này hay mượn lời bài hát nhỉ. Lại nhìn thấy dòng nhật ký của ntk, tìm đâu đó thấp thoáng hình ảnh của mình, thầm cảm ơn đời đã đem đến cho mình chút quan tâm.

9 tháng 5, 2007

Người tri kỷ

Cuối cùng thì ntk cũng bảo "được lắm" khi xem cái diện mạo mới của blog mà mình tạo cho ntk. Mình chọn tiêu đề là Thiên Thanh vì nghe hay, chút lãng mạn và sự bình an thanh thản. Mình thích thế, và rất vui vì ntk cũng thích nó.
Lại vô tình nhắc chuyện bày trận và đánh trận. Ừ, hôm qua học bài văn Chrysanthemums, mấy đứa bạn sau lưng cứ nhìn mình cười. Cũng ít người hiểu, nhưng cảm thấy buồn cười thật. Nhớ bé T bảo là "Anh có đánh trận nào đâu mà bại", cũng lạ, có lẽ mình chưa từng đánh trận nào chăng? Hình như là vậy. Mình ghét sự theo đuổi mệt mỏi, mình ghét phải làm mọi thứ để chỉ được một thứ mà người ta gọi là "tình yêu". Nhiều người bảo "trong tình yêu không có chuyện công bằng", nhưng với mình, nếu không có sự tương xứng chấp nhận được thì đó không phải là tình yêu.
Hôm qua, đã 5 lần từ chối nhận cuộc gọi, 1 lần cứ để chuông reo mà không nghe máy từ một người. Có lẽ có người bảo là như thế hơi tàn nhẫn. Nhưng với TGTHK thì việc tha thứ cho một người đồng nghĩa với việc xoá tên họ trong danh sách những người nên tiếp xúc.

8 tháng 5, 2007

Một con ngựa đau, cả tàu bỏ....

Sáng nay thức dậy, trở qua trở lại được mấy cái, cảm thấy không đau nhức nhiều như hôm qua, mừng lắm.
Đi làm, mới vào đã được mọi người hỏi "Anh/em sao rồi?", lại còn được người tri kỷ hỏi "ntk đã khoẻ hẳn chưa?" nghe ấm lòng, biết rằng mình còn có được sự quan tâm của một số người.
Hy vọng mọi diễn biến tốt đẹp hơn, mặc dù cái bàn chân đang sưng lên vô cớ.

7 tháng 5, 2007

Sức khoẻ là vàng

Tự nhiên nửa đêm giật mình nghe đau nhói một cái. Rồi sau đó không cử động gì được, chẳng biết phải làm sao và không hiểu đó là thứ bệnh gì. Cũng không thể tưởng tượng điều gì tệ hơn, nhưng cảm thấy rất sợ vì mọi việc còn dang dở. Cũng may là nhờ mọi người chăm sóc chu đáo nên giờ tạm hoàn hồn. Nhưng vẫn chưa thể thực hiện những cử động nhanh và mạnh được, rõ chán.
Nói gì thì nói, những ngày gần đây bắt đầu cảm nhận được ý nghĩa của câu "Sức khoẻ là vàng". Không biết có quá muộn chăng nhưng rõ ràng là mình cần lắm thời gian để hồi phục.
Lại sử dung hết một ngày phép năm, bỏ lỡ 2 cuộc họp quan trọng và... vẫn phải làm việc qua điện thoại.

5 tháng 5, 2007

Trương Kim Yến

Mấy lần đi ngang trường cũ lại nhớ đến cô bạn rất thân. Vậy mà từ khi dời nhà đi đến giờ cô chủ cửa hàng văn phòng phẩm của mình lại không nhắn gửi gì cả. Không biết có chuyện gì đây, nhưng rất mong có thể còn gặp lại.

2 tháng 5, 2007

Quá nhớ


Tự dưng nhớ một người. Trước đây, mỗi khi vui, khi buồn hay bất cứ khi nào chỉ cần nói cho bé biết là bé sẽ có bên mình dù sớm dù muộn. Mình cũng rất trân trọng bé, rất biết ơn và không bao giờ muốn mất bé. Vậy mà bây giờ đã khác đi nhiều. Bé đã có thể được xem là doanh nhân với trăm công ngàn việc. Muốn gặp bé thì phải hẹn trước rất lâu.
Bé vẫn hay nói mình rằng "Người ta hẹn gặp đột xuất người mình yêu thương là bởi vì quá nhớ nên không thể không gặp. Còn anh thì hình như gặp em chỉ vì hôm ấy rãnh rổi". Biết là trong câu nói ấy có chút gì đó trách móc. Nhưng đơn giản bởi vì bé không hiểu là bé quan trọng thế nào đối với mình.

1 tháng 5, 2007

Vô công

Có được chút thời gian nghỉ ngơi. Nhớ hôm trước cô giáo cũng có tâm sự gì đấy nên đã hẹn trước là sẽ gặp để trò chuyện. Vậy mà cô giáo không biết điều đó, đã bảo nhắn lại mà cũng không thèm nhắn, đến khi gọi lại thì đong đưa đề nghị này nọ, thực là không biết điều, kèm theo một mớ ngu ngốc. Vậy là cũng xong một việc. Coi như từ đây về sau không biết cô giáo này. Đỡ một gánh nặng rồi, cảm thấy hết mắc nợ cô giáo này nữa.

Ngày hôm sau. Gặp thằng bạn có biệt danh Ông Táo thuở nào. Giờ nó an phận rồi, lại còn có điều kiện gặp gỡ nhiều bạn bè hồi cấp 2. Nghe nó kể chuyện của mấy đứa bạn mà thấy ngùi ngùi. Mới đó mà đã 15 năm rồi còn gì. 15 năm ấy đã làm cho mỗi người một nơi, một nghề nghiệp và một hoàn cảnh không ai giống ai và cũng không giống hoàn cảnh chính người đó của thời gian trước. Nhiều điều suy ngẫm về cuộc đời, chỉ mong có điều kiện để tổ chức họp mặt tất cả bạn bè một hôm. Chắc là sẽ vui lắm.

Bầu trời hôm ấy rất xanh, trăng đêm ấy rất sáng. Nhớ bé H, vì màu xanh mà bé yêu, vì ánh trăng mà bé thích.

Những ngày lễ cũng qua đi. Lại chuẩn bị trở lại với một mớ những công việc còn dang dở. Mang theo một chút niềm vui khi ngồi chung với mấy đứa em, mấy đứa cháu và bạn của nó. Một chút lo lắng vì đã lên kế hoạch cho quá nhiều thứ.