18 tháng 5, 2007

Phúc bất trùng lai...

Hôm qua,
Cúp điện, cả cái văn phòng không làm ăn gì được, vừa nóng, vừa tối. Đã vậy cái laptop thì khởi động không lên phải đi sửa đến giờ chưa lấy được. Trưa tranh thủ mượn máy thằng em vào mạng, nói với ntk có 1 câu và phát hiện là cái messenger của nó bị hỏng thành thử nói người ta nghe mà mình không nghe thấy gì. Đã vậy, vào lớp lại gặp chỉ có 2 người mà cả 2 người đó đều là người mình ghét nhất. Đúng là một ngày quá may mắn! Để ứ một đống việc, sáng nay tập trung cả buổi mà giải quyết cũng không xong. Lại trễ tiến độ 1 ngày rồi. Hậu quả khó lường đây.
Tự dưng hôm nay thứ 6 mà lại mặc áo trắng. Cũng chẳng biết vì sao. Trong đầu mình luôn gán màu đỏ cho thứ 2, màu xám cho thứ 3, mà xanh da dương cho thứ 4, màu xanh lá cho thứ 5, mà đen cho thứ 6, màu trắng cho thứ 7 và màu cam cho chủ nhật. Vậy mà công ty thì gán màu trắng cho thứ 2, màu xanh cho thứ 5 và tự do cho thứ còn lại. Nhớ ngày xưa mình từng lấy bút hiệu là Bạch Y Nhân, vì lúc đó mình thích màu trắng, tất cả áo mình đều trắng. Sau này chợt phát hiện mình thích màu xanh nhất, màu đó cũng hạp với mình. Trong khi đặt tên mình thì bố lại lót cho mình cái màu vàng với ý là màu của Phật pháp. Chuyện màu sắc cũng lắm điều để nói. Nhưng đang e ngại là không biết có khi nào tự dưng chạy một vòng rồi về điểm xuất phát hay không nữa. Ngày xưa mình chọn màu trắng vì thích sự thuần khiết, cao thượng và ... cũng thể hiện là lúc đó mình .... vô sản. Bây giờ mà quay lại kiểu đó thì nguy mất.
Mà cũng lắm trò thật, cô bé ngồi gần mình hôm trước bảo là quyết định từ nay sẽ ngồi cạnh mình với mục tiêu rất trong sáng là ... để được chỉ bài. Bó tay thiệt. Từ dạo cái lớp mình chia thành 3 phe thì số người ủng hộ mình ngày càng nhiều. Chợt thấy mình có lúc cũng tầm thường, cũng biết ghét cay ghét đắng vài người.

Xem hồi ức tuổi thơ của ntk thấy thấp thoáng kỷ niệm của mình trong đó. Nhưng dù sao thì có cái khác biệt cơ bản là những vất vả của mình nhiều hơn gấp nhiều lần, nhưng đổi lại vị trí của mình trong gia đình và bạn bè cũng khá hơn vài lần. Tuổi thơ, có lẽ là nguồn cội của tính cách và những tham vọng của mỗi người.

Không có nhận xét nào: