25 tháng 10, 2010

Thế giới phẳng

Đêm qua tự dưng mơ thấy đi kiếm thằng bạn thân và khuyên nó những điều nên làm trong công việc và trong cuộc sống. Thấy mình nói toàn những lời hay ý đẹp đến nỗi khiến nó phải bỏ cuộc vui mà về với bổn phận và trách nhiệm. Giậc mình mới nhớ là cũng cả năm rồi hai đứa không nói chuyện vơi nhau. Nhưng mà dạo này có hứng thú nghiên cứu về một lĩnh vực mà nghe nói có ngành của nó hậu thuẫn nên mấy hôm trước cũng định nhờ nó giúp tìm ít tài liệu. Tất nhiên là chưa dám nhờ vả gì vì cũng chưa biết nó có ủng hộ mình hay không hay là lại cằn nhằn cử nhử. Để hôm nào hỏi nó xem.
Cũng về đề tài đó mà hôm tuần trước có nhờ cô bạn ngoài Hà thành tìm giúp. Cổ bảo là sẽ thử, nhưng mà cũng mấy hôm rồi không thấy hồi âm. Mà trước giờ nàng ta cũng hay từ từ như thế, quan trọng là bao giờ cũng có kết quả. Đành chờ tiếp vì dù sao cũng chưa khẩn trương lắm. Hôm nọ có để lời nhắn hỏi thăm một người tri kỷ, cũng không thấy câu trả lời nào đến tận bây giờ.
Hôm nay làm bài xong tranh thủ vào xem bạn bè em út mình có ai viết gì mới trên blog của họ hay e-mail gì cho mình không. Kết quả là không có gì cả. Lướt qua một danh sách những dòng nhật ký cũ xưa, những bứ thư cũ xưa và mọi việc vẫn như ... cũ xưa. Cứ giống như là thời gian đã ngừng trôi trong cuộc đời này. Cũng có thể là nó trôi quá nhanh nên những người mình quen thân cũng hối hả chạy theo nó hết còn mình thì bị tuột lại tít đằng sau nên khoảng cách mỗi ngày một lớn dần. Có khi nào lớn riết rồi đến lúc sẽ nhìn nhau không thấy gọi nhau không nghe không chừng.
Nghĩ một hồi cảm thấy cuộc sống bắt đầu nhạt nhẽo đi. Muốn đi đâu đó ra ngoài kiếp sống này để thử xem cảm giác khi đó có khác bây giờ hay không. Hôm trước xém chút là có dịp làm thử điều đó rồi, nhưng mà chắc căn duyên chưa dứt nên chưa thử được. Rồi bắt đầu tự an ủi mình với ba từ "thế giới phẳng". Ừ, thì chắc là vẫn phẳng đấy, vì tất cả chúng ta chỉ cần gõ phím enter một cái là có thể cùng những người bạn ngồi chung một chỗ. Có thể chỗ đó là messenger sever của Yahoo hay Skype, hoặc là server của Facebook hay cái gì đại loại như vậy. Nghe nói dạo này bên ta còn có những nghiên cứu khoa học về năng lượng sinh học hay là trường sinh học gì đó mà nếu có biết điều khiển nó thì con người có thể giao tiếp xuyên không gian và thời gian. Đúng là thế giới phẳng đấy. Nhưng chỉ có một điều, đó là khi thế giới có đủ thứ phương tiện để mà người ta có trên cùng mặt phẳng đó thì vấn đề khác lại nảy sinh. Đó là người ta không có thời gian để dành cho nhau nữa, thay vào đó là công việc, tình cảm và những lo toan. Cuộc đời là thế. Cứ luôn phải đánh đổi và chẳng bao giờ cảm thấy được công bằng.
Biết rằng sẽ không ít những người bạn, hay người quen khi xem những dòng này sẽ thắc mắc thử xem người viết có nghĩ đến họ không. Nhưng hãy yên tâm, vì hình ảnh, lời nói và tính tình của mọi người vẫn hiện rõ mồn một trong đầu và trong lòng người viết.