27 tháng 10, 2007

Nhớ em


Nhớ em, nhớ ánh mắt nụ cười
Nhớ ngày mình còn chung lối

Nhớ em, nhớ từng dáng em đi
Nhớ lời hẹn hò chưa phai
Mình yêu mãi không thay

Nhớ thương hàng phượng thắm bên đường
Mỗi lúc chiều buông, mình dìu nhau dưới mờ sương

Nhớ em, nhớ tiếng nói câu cười
Nhớ lời thì thầm bên môi

Nhớ em, nhớ giờ cuối chia tay
Nhớ lời dặn dò hôm nao, mình yêu mãi nghe em

Nhớ thương ngày vui qua rồi
Ân tình về chung lối
Bờ môi trên bờ môi...

Nhớ... Nhớ lúc chia tay
Em vẫy tay chào trong tiếng nấc nghẹn ngào
Nước mắt tuôn mặn môi

Thương... Thương mùa thu có mưa rơi
Mùa thu lưu luyến ấy,
Mùa thu mình chia tay
Nhưng nào phải biệt ly

Nhớ em, nhớ mãi buổi ban đầu
Những kỷ niệm yêu dấu

Tháng năm chẳng nhòa xóa yêu đương
Dẫu vạn ngày xa nhau,
Tình thương vẫn tràn dâng

Ước mơ ngày quay gót tương phùng
Đôi đầu chung bóng
Vòng tay trong vòng tay...

Đã nhiều năm rồi không nghe được bài hát này. Lần đầu tiên nghe là do Ngọc Hải và Thạch Thảo hát, thật là cảm động biết bao nhiêu với giọng ngọt ngào của đôi song ca này mặc dù cái thuở đó mình chẳng có ai để làm người cùng nhớ cùng thương với nỗi lòng da diết như thế. Nhưng chẳng biết vì sao sáng nay bổng nhớ có một bài hát như thế, sao mà giống với tình cảnh của mình như thế này! Đi tìm mãi trên mạng mới có một nơi duy nhất có bài hát ấy, mặc dù không phải chính đôi song ca mình thích nhưng lời hát ấy như chính nỗi nhớ mình muốn nói với nàng.

22 tháng 10, 2007

Vết thời gian

Vết tích thời gian trong những cuộc tình trong nhân thế Hội ngộ, chia ly...... như những lục bình trôi Người đổi thay thay đổi giữa chợ đời Mấy ai dễ mãi bên người trong mộng Âu đó cũng bình thường trong cuộc sống! Duyên tựu thì gần, duyên tận thì xa Một chuyện tình như trong những bài ca Và những câu hát, những lời thơ man mác....

8 tháng 10, 2007

Giấc điệp


Trông thấy món quà nàng sắp gửi cho mình mà phát cười to ra nước mắt. Nàng đã suy nghĩ rất nhiều để chọn một món quà có ý nghĩa thật sâu.
Hôm nay, thấy nàng say giấc điệp mà hai tay vẫn ôm chặt chiếc gối có hình của người yêu thật là to, một cảm xúc, một nỗi nhớ nhung không sao tả được. Có ai đó đã nói hai đứa mình điên, có ai đó đã nói là quá lãng mạn. Mà đúng là lãng mạn đến thế là cùng, điên đến thế là cùng. Những dòng tin nhắn kiểu "trời ơi em nhớ anh đến điên mất" cứ làm tim mình nhói lên, như cái ngày đáng nhớ ấy. "Tình yêu không làm cho người ta no được" như kiểu thằng em mình nói, nhưng cũng phải thừa nhận rằng tình yêu có thể làm người ta nghĩ ra đủ thức chuyện trên đời, và kể cả khi không nghĩ ra câu gì hay hơn là "anh nhớ em lắm" thì câu nói ấy vẫn còn lâu lắm mới nhạt đi cái hương vị nồng nàn của nó.

5 tháng 10, 2007

Điên


Một tháng và mười tám ngày qua đi kể từ cái ngày chi tay nhau trong bao nhiêu lưu luyến ấy. Mỗi ngày đều được gặp nhau hai lần, được nhìn nhau và được trao nhau bao nhiêu lời thương tiếng nhớ. Vậy mà cứ như nỗi nhớ ngày càng dài ra, tình yêu ngày càng nhân thêm. Đến cả ngủ cũng không quên thức giấc để nhìn nhau qua cái màn hình máy tính lạnh ngắt để mà tưởng tượng phía bên kia là bàn tay ấm áp của người yêu. Vậy cho nên chẳng trách có người gọi mình là là "đôi tình nhân điên". Không chỉ một người mà cả những người xung quan đều bảo thế. Ừ thì điên. Vì lâu lắm rồi mình mới cho phép mình được điên như vậy, đã bỏ ra ngoài mọi so đo tính toán, đã bỏ đi những phong nhã đa tình. Để làm gì? Để được yêu như bao nhiêu con người bình thường đã yêu, để được nhớ, được đau như bao nhiêu người đã vậy.
Cũng biết rằng những nồng cháy của tình yêu cũng không phải kéo dài vĩnh viễn vì cuộc sống sẽ làm người ta càng bộn bề với đủ thứ chuyện trên đời. Nhưng rồi, cái thế giới tình yêu cứ như một hố đen vũ trụ, hút người ta vào không thể thoát ra. Nếu cứ mãi dè dặt trông chừng thì đến lúc lửa yêu đương trong người tắt lịm thì có hối tiếc chăng cũng quá muộn màng.
Một tình yêu đang được xây đắp bằng những nhung nhớ buổi cách ngăn và những ngang trái của 8 năm trời sóng gió. Vết tích thời gian còn đó và những lo toan cho ngày sum vầy cũng mỗi lúc chất chồng thêm. Nhưng rồi với tất cả chân tình của hai người trong cuộc, tin rằng mọi khó khăn rồi sẽ vượt qua mau.
Một ngày nhớ, một ngày mong, một ngày chờ đợi!