17 tháng 1, 2009

Khờ mà không ngu


Tối qua đi xem phim Huyền Thoại Bất Tử. Trước khi vào xem thì cô bạn nọ hỏi "Tại sao mình lại xem bộ phim này?". Người bạn khác trả lời "Trong số phim Việt từng có thì đây đuợc xem là bộ phim hay nhất". Cũng chưa biết thực hư thế nào, nhưng rồi cũng cảm thấy thời gian và số tiền để xem phim cũng đáng lắm. Một bộ phim ngắn với một câu chuyện rất đơn giản, nhưng lời thoại và thông điệp của phim thì rất đáng để suy ngẫm. Một cậu bé kém may mắn tự cho mình là "khờ nhưng không ngu" mà nhiều nhân vật trong phim cũng như nguời xem vẫn cho là khùng nhưng có những suy nghĩ rất triết lý, rất người mà có thể có quá nhiều người tự cho mình là thông minh, khôn ngoan và tỉnh táo thỉnh thoảng hay có thể luôn luôn quên mất. "Mẹ em nuôi em và sống với em từ nhỏ mà sao em ghét? Bạn trai em chỉ quen qua mạng có mấy tháng mà sao em thương được?", câu hỏi ngây ngô đó làm cho khán giả có người bậc cười, có người ngậm ngùi, nhưng ai cũng cảm nhận được cái thông điệp mà người dựng phim muốn gửi.

Có người bảo huyền thoại bất tử là ý nói về nhân vật Lý Tiểu Long của võ thuật. Nhưng không đơn giản vậy, mặc dù mình cảm thấy rất ưng ý với những pha hành động trong phim, nhưng huyền thoại bất tử ở đây chính là tình thương của mẹ. Bởi người mẹ và tình yêu của mẹ là những gì được nhắc đến nhiều nhất, ở cả hai nhân vật chính của phim, ở xuyên suốt bộ phim, ở mỗi suy nghĩ, hành động của nhân vật.

Cảm thấy buồn vì số ghế ngồi trong rạp còn trống quá nửa trong khi đáng lẽ đang phải có nhiều người lắm cần xem phim này. Trong cái buổi mà người ta đang muốn cải thiện số người ủng hộ phim Việt bằng cách xoáy vào chủ đề sex 360 độ trong khi nguời xem vẫn thấy cảnh nóng trong phim Việt "dơ dơ" và "nhảm 360 độ" thì phim Huyền Thoại Bất Tử nổi lên hiếm hoi như những "tấm lòng vàng" hay "người tốt việc tốt" mà cuộc đời đang vất vả tìm kiếm trong cái xô bồ của xã hội đầy rẫy những chuyện bất nghĩa bất nhân.

7 tháng 1, 2009

Chọn lựa


Một ngày, với 4 cuộc hẹn. Buổi trưa ngồi quán nuớc, một mình, buồn ngủ mặc dù tối qua cũng làm được đâu 7 tiếng thì phải. Dạo này đúng là mình bị thiếu ngủ thường xuyên cho nên 7 tiếng đối với mình hình như là hay lắm rồi, nhưng chẳng thấm vào đâu. Chợt nhớ đến có những người rất thành công trên đời mà họ không nhất thiết phải ngủ nhiều. Ngược lại có những người không cần thành công lắm nhưng được cái là họ có thể thưởng thức những giấc ngủ dài mà không cần bận tâm nhiều đến sự đời.

Chọn lựa. Giống như một người đã nói. Tuỳ vào hoàn cảnh cụ thể mà ta phải chọn lựa và chịu trách nhiệm với chọn lựa đó. Không giống như mình, đôi lúc mình cảm thấy không có quyền chọn lựa gì cả. Mình đến với cuộc đời, lớn lên trong bao nhiêu tủi cực, tồn tại trong những thiệt thòi, và tất cả không phải là do mình chọn lựa. Lại sắp bước vào một giai đoạn mới của những lao khổ mới, cũng lại không được chọn lựa.

Nhưng rồi cũng bước tới thôi. Cuộc đời vốn không phải là nơi mà mình chọn đến, vậy thì có gì chắc chắn cho những thứ mà bây giờ mình gọi là chọn lựa nữa chứ!