30 tháng 12, 2008

Một cái tên


Có một cái tên, mà không phải, đúng ra là một biệt danh mà ngày đó mình với bạn quen nhau. Đến nay cũng là hơn ba năm rồi vẫn chưa mặt tạng mặt nhau lần nào dù là đã có nhiều cơ hội để làm được điều đó. Cái lý mà bạn đưa ra đó là mình đã quen nhau như thế nào thì hãy vẫn là những người bạn như thế ấy, hãy là một người tri kỷ phía sau màn hình máy tính kia của nhau. Vậy đấy, tình bạn tưởng chừng buồn cười ấy vậy mà vẫn còn đó một sức sống mãnh liệt và sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình.
Lâu nay người bạn ấy có lẽ vì bận rộn với nhiệm vụ mới nên có khi cả tháng không nói với nhau câu nào. Cũng có lẽ vì bạn đã cố tình để thời gian mình dành cho công việc và nhà mình.
Cũng tội cho nhà mình. Hôm nay khi đọc bài trắc nghiệm về mức độ hiểu nhau của những người yêu nhau. Đến lúc hỏi câu “Tôi có thể nêu tên những người bạn tốt nhất của người yêu tôi” thì nhà mình hỏi ngay là “Có thể không biết tên mà nêu biệt danh được không?”. Và sau khi được sự đồng tình của mình thì câu trả lời của nhà mình là “thứ nhất phải là chị ThanhHa”. Rồi lại lầm bầm rằng “nếu chị ấy thường gặp anh ngoài đời thì chắc chắn là em không có cơ hội nào rồi”. Mình cười, vì nhận ra rằng nhà mình hiểu mình hơn mình từng tưởng, và quan quan trọng hơn nữa là nhà mình cũng thông cảm mà không so bì với bạn ấy.
Một buổi tối thú vị dù chỉ với vài điều. Nhưng vì những điều đó rất quan trọng trong cuộc sống này của mình.