21 tháng 9, 2009

Thu vàng

Vậy là hơn nửa tháng bước chân sang đất khách với chưa có gì thay đổi. Những ngày này toàn đi chơi, ăn uống và tìm hiểu văn hoá xứ người còn thời gian hành chính thì vẫn tiếp tục những việc còn dở dang chốn cũ.
Những người bạn, những người thân vẫn luôn bắt đầu cuộc trò chuyện bằng câu hỏi rất giống nhau "cảm thấy nơi ấy thế nào?". Những người bạn thì dành cho những lời động viên an ủi rằng "tôi/em tin anh sẽ làm được" còn những người thân thì băn khoăn rằng "liệu con có cảm thấy thích nghi được với cuộc sống ở đó hay không?". Mình thì chưa thể khẳng định được gì mà chỉ có thể nói rằng mọi thứ còn chưa bắt đầu, và rồi kể họ nghe những gì mình đang làm và sắp làm.
Không biết người khác thì thế nào mà có thời gian thong thả, còn bản thân mình thấy chẳng đủ thời gian. Nhà mình thì bảo rằng "anh đã vất vả lâu rồi, tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi cho thoải mái để sau này sẽ không còn dịp để nghỉ đâu". Mình thì lập một mớ kế hoạch nên cho dù là có tiếp tục những việc còn dang dở hay không thì cũng rất bận với những thứ cần học, cần biết và cần làm nơi này bởi vì còn nhiều thứ lắm mình chưa biết mà.
Có lẽ cuộc sống từ nhỏ vốn đã phải đi rất nhiều nên cách nhớ nhà của mình cũng không giống ai. Có điều là nhớ lắm hai người mẹ rưng rưng ngày đưa tiễn, nhớ những sự chăm sóc ân cần dành cho mình mỗi lúc được gần bên. Nhớ người cha ngậm ngùi lúc chia tay, và nhớ người ông vừa qua đời chỉ trong lúc mình vừa đặt chân trên xứ lạ. Đã bảo với ông rằng "sinh ly tử biệt là chuyện thường tình, trong kiếp nhân sinh làm sao tránh khỏi, thôi thì cứ tuỳ duyên vậy", nhưng mà vẫn nhiều lúc lòng thắt đau cho những chuyện hợp tan. Và những người bạn, những người em mà mình biết rõ trong họ thì còn lâu lắm mới có người thay thế.
Điều bây giờ có thể làm được cho họ đó là những lời hỏi thăm an ủi, và quan trọng hơn là cố gắng sống thật tốt để sự hy sinh của họ không phải là vô nghĩa. Những ngày này thật khó mà có thể ngồi nhâm nhi cà phê với những tấm chân tình. Nhưng ngồi nhớ lại những tấm chân tình ấy cũng làm lòng mình ấm lại.
Mùa thu đang đến. Có lẽ đây là lần đầu tiên mình cảm nhận được mùa thu. Những cơn gió se lạnh mỗi sớm, những chiếc lá vàng bắt đầu rơi rụng trên đường và những thảm cỏ cũng không còn xanh thằm cho biết một màu vàng bắt đầu bao trùm nơi đây. Đó là sự kết thúc một giai đoạn của hoa trái và chuẩn bị cho một mùa hoa trái khác. Dù muốn dù không thì vẫn cũng sẽ như thế.