6 tháng 3, 2009

Một mình

Những ngày này, không có được nhiều thời gian để dành cho riêng bản thân mình một thoải mái. Gặp không nhiều người nhưng cũng không đủ để cảm thấy mình được vui vẻ. Nói chuyện với vài người mà cũng với toàn những công việc và lo toan. Lắm người nói sao mình không tự cho phép mình sống thoải mái hơn, nhưng mà đúng là không phải cái gì cũng giải thích được.
Hôm trước, đi trên đường bổng nhớ bài hát rất xưa. Rồi lại lẩm bẩm hát một mình trên đuường về, xem như một cách thư giản dù bài hát thật buồn. Hôm sau lại đau đầu kinh khủng. Thèm một bàn tay mềm mại nào đó chạm nhẹ vào, nhưng cũng chẳng có. Xem TV mặc dù là cách tốt nhất từng sử dụng mà lại cũng vô hiệu. Cuối cùng mở máy, mở cái bài hát buồn buồn ấy hát một mạch. Vậy là cũng khá đi nhiều. Có người bảo "vậy là mấy bữa nay anh nhớ bài hát đó nhiều hơn cả em rồi". Mình đang đi trên một con đuờng, cái đường mà ngày càng trở nên vô định. Cũng chẳng biết cái sự gan lì này sẽ kéo dài hay mạnh mẽ được bao lâu, nhưng cái mệt mỏi bắt đầu xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều.
Vẫn phải bước đi. Có không quá nhiều thứ cho mình chọn lựa. Mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời càng biết rằng sẽ không có ai trên con đường đó. Một mình, bước đi tiếp. Một mình.