28 tháng 4, 2010

Nỗi niềm chưa trọn

Từng ngày theo dõi bước đi của những đứa em mà lòng nửa vui mừng nửa lại lo lắng. Tin rằng mỗi người rồi cũng có phước phần của mình trong cuộc đời này và tuỳ duyên mà nó đến sớm hay muộn hơn, nhưng rồi cũng có những thứ không chỉ trông cậy vào bản lĩnh và cái duyên mà được. Có những thứ do chính vài người đặt ra như một sự thận trọng để quản lý cho nó hiệu quả nhưng rồi bị những người khác lợi dụng những thứ đó để chèn ép, thậm chí hãm hại người khác. Có những thứ đáng lẽ gọi là lịch sử mà vẫn có khối người cho đó là hiện tại, chỉ đơn giản là bảo vệ lợi ích của bản thân mình dưới bóng danh nghĩa là vì chủ vì thầy.
Hôm qua vô tình gặp một trang mạng có nào là hình ảnh của lịch sử và hiện tại của đất nước quê hương, có những cái rất tốt và có những thứ rất tệ. Có những đoạn tranh luận nảy lửa giữ những người theo chủ nghĩa dân tộc và vài kẻ vong bản. Cảm thấy xót lòng, mong sao những câu chuyện đó có thể đến tai của những người có thể nhận ra và xây dựng nên một quê hương đúng như một "chùm khế ngọt".

10 tháng 4, 2010

Tầm thường

Không biết sao hạn thế nào mà những ngày này vây quanh mình toàn những tin tức về bệnh đau. Nếu tính theo tháng thì chắc chắn là tháng nào cũng có người thân nào đó ốm đau, tính theo tuần thì xác suất cũng hơn 90%. Mình không phải thầy thuốc chính tông nên không thể trị bệnh cho tất cả họ. Mình cũng không phải tỷ phú để có thể đưa tất cả vào những bệnh viện danh tiếng nhất hành tinh cho họ được sớm mạnh lành. Mình chỉ là một con người rất ư là tầm thường, biết lo lắng, biết đau lòng và biết sợ bị bao vây bởi bệnh tật.
Cuộc đời! Có đôi lúc ta thấy mình vĩ đại, nhưng có lắm khi thấy mình quá đỗi tầm thường. Chẳng lẽ suốt ngày sống với một triết lý rất đơn giản: bình thường thôi?

4 tháng 4, 2010

Trái đầu mùa

Hôm nay cảm thấy trong lòng thật là vui, đến nỗi muốn chạy và hét lên cho mọi người biết rằng "tôi đang vui lắm". Nhưng mà ngẫm lại có mấy ai sẽ cho rằng đó là niềm vui, thôi thì để đấy tự mình từ từ thưởng thức.
Nhớ ngày nào cách đây nhiều năm, lúc thân phụ bảo rằng "Cha mẹ thật dở, chắc là không thể lo cho hết mấy anh em con ăn học đến nơi đến chốn. Thôi thì sẽ dồn hết sức lo cho con, còn tương lai mấy em con sẽ trông cậy vào con đó". Thời gian qua đi. Rồi mình cứ mỗi ngày nhìn tóc song thân bạc màu dần, rồi nhìn từng bước đi của những đứa em để mong bàn tay gầy xương của mình có thể đưa chúng đến nơi mà song thân hằng mong. Thậm chí có những lúc vì điều đó mà chẳng chăm sóc cha mẹ được chu đáo. Thậm chí đến bây giờ nghe nghe ai đó nói đến những tấm áo đầu tiên mà họ mua tặng cho cha mẹ mà còn thấy thẹn với chính mình. Nhưng rồi hôm nay, một ngày thật đặc biệt, cảm giác thật nhẹ nhàng bay bổng khi biết mình vừa hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Kết thúc một nhiệm vụ, kết thúc một nỗi trăn trở mỗi ngày. Và những cái mới lại bắt đầu.
Những bông hoa đầu mùa đã nở. Có được trái đầu mùa sớm hơn mình mong đợi. Cảm thấy có lòng tin với những cây mà chính mình đã vun phân tưới nước. Hy vọng chúng sẽ lớn nhanh, lớn mạnh và đem lại những hoa thơm trái ngọt nhiều thêm, chẳng những cho mình mà còn cho cả cuộc đời.