20 tháng 2, 2020

Thế hệ

Đang đọc sách với con thì cái đầu nhức lên như búa bổ. Cũng nếu ai đó quan tâm thì hẳn sẽ biết tại sao. Thằng con thì hồn nhiên lắm và với tất cả sự quan tâm, nó bảo "Use your magic and you will be better" rồi nó để bàn tay nhỏ xíu của nó lên trán cha.
Cái tuổi thơ của nó chắc hẳn nhiều đứa trẻ khác ghen tị. Mỗi ngày được ăn chung, chơi chung, đọc sách chung và ngủ chung với cha một bên, mẹ một bên. Nó hỏi đủ thứ trên đời trời đất và không bao giờ cho phép cha nó trả lời cho qua kiểu như "trời sinh ra thế" hay "cha không biết". Trong cái đầu nhỏ xíu của nó thì "you know all, daddy. Just tell me". Mặc dù vậy, có những thứ nó nhất định giải thích theo kiểu của nó như là ma, quái vật, biệt đội săn ma, xác ướp hay cương thi. Nó luôn tin những thứ đó có thật mà không chấp nhận kiểu khẩu phục mà tâm không phục của cha nó như "tạm tin vậy đi".
Tuổi thơ của cha nó thì có khác. Làm gì có những nhiều thời gian mà được gần gủi với cha mẹ với những sáu anh chị em. Thì cũng may mắn là có cô năm, cô út lo lắng cho ở cái tuồi bắt đầu đi học mà chưa biết làm. Mà thực ra vừa học chữ, vừa học làm việc. Cái giai đoạn sáu bảy tuổi là bắt đầu biết tự nấu cơm, tự giặt đồ cho mìn và còn giặt "mướn" cho chú bảy. Rồi chín mười tuổi thì biết làm bánh, nấu rượu phụ cho hai cô.
Đến lúc có thể làm việc nặng hơn thì quay về phụ cha mẹ việc ruộng đồng và chăm sóc cho mấy đứa em nhỏ dại. Những buổi nói chuyện được với cha mẹ chỉ là khi củng cuốc đất be bờ hay nhổ cỏ trông rau, hoặc chẻ trúc đan vách. Những ngày tháng ấy tất cả những gì nghe được quý giá vô cùng và trở thành những giáo điều bất biến. Những ngày ấy, cha cũng là thần tượng, là người biết tất cả mọi thứ trên đời, giống như ta bây giờ trong mắt của con trẻ vậy.
Vậy mà thoáng đó đã mấy mươi năm, ta đã qua bên kia con dốc của cuộc đời còn cha mình cũng xuống hơn nửa dốc rồi thì câu chuyện lại khác đi nhiều quá. Cuộc đỗ dốc này chưa biết ai về trước về sau nhưng cái khoảng cách giữa hai cha con như ngày càng xa hơn nữa. Ngày xưa cha chỉ chăm chú day dỗ cho ta hăng hái trên con đường tiến bộ về mọi mặt còn ngày nay thì lại tập trung ý chí chỉ để bảo vệ cho bản ngã. Ngày xưa cha chỉ cho ta nhìn vào những tấm gương của những vị anh hùng hào kiệt còn ngày nay thì lại coi những kẻ nghiện thuốc như những thiên thần hộ pháp.
Còn gì buồn hơn khi cả trí tuệ lẫn tình thương đều không có chút giá trị gì!