17 tháng 7, 2009

Phù du

Gần hai tiếng đồng hồ loay hoay trong chỗ khám sức khỏe mà cảm thấy một nỗi buồn man mát pha lẫn chút bực dọc. Có những người còn rất trẻ, có những kẻ rất già và cũng không ít người còn đang trong trang lứa của mình. Có người thì rất đẹp, có người cũng dễ coi và cũng không ít người quá xấu. Vậy mà họ có cùng hướng đi, đó là đang tìm đến một chân trời xa xăm nào đó mà không hề biết chắc rằng ở chân trời đó có gì.
Có những người hẳn đến đó với con cái, có người đoàn tụ với vợ hoặc chồng hoặc cũng sẽ có người hy vọng điều gì đó chốn xa xôi. Mình vốn không thích trộn lẫn vào với những trào lưu của cuộc đời, vậy mà giờ đây cũng là một trong số đó. Thử hỏi ta cần gì ở nơi xa xôi kia? Tiền ư? Hy vọng ư? Hay là tình? Ta chẳng cần gì trong số đó cả vì ở nơi đây ta chẳng phải đã cùng đường. Một công việc thong thả cũng nuôi được bản thân và tran trải chút nhiệm vụ. Cũng không thiếu gì những cơ hội ngay phía trước mặt để hy vọng những điều tốt đẹp hơn. Còn tình yêu, ta đang làm một việc chỉ để thể hiện tình yêu của mình, để cho nàng biết la ta ghi nhận tình yêu đó. Còn ta cũng chẳng còn thiết tha gì để tìm kiếm một tình yêu, vì quanh đây không hề thiếu trong khi ta vẫn không chắc chắn về một tình yêu vĩnh cửu có thể tồn tại ở một nơi mà ta chưa hề đặt chân đến còn người ta phải vất vả ngày đêm để được ăn no mặc ấm.
Tình yêu! Cái giá phải trả cho nó xem ra quá đắt. Còn ta thì vẫn chưa biết mình sẽ nhận được gì. Mọi thứ trong ta sao luôn cảm thấy nó tạm bợ và phù du. Thử tìm trong ta chút lòng tin...