28 tháng 4, 2009

Lênh đênh

Tự dưng dạo này mình thích nghe và cũng thích hát vọng cổ. Những bài vọng cổ mà người ta xếp vào nhóm "vọng cổ buồn" mới ác chứ. Có người bảo mình bắt đầu già rồi. Mà ai nói gì không biết, miễn là mỗi khi nghe những bài hát đấy mình còn cảm nhận được những cái thâm thúy của thơ ca, nghe được những nỗi đau đời và cảm thấy mình chưa phải đến đường cùng cuộc sống.



Mấy tháng trước thích bài "Tu Là Cội Phúc". Bài hát nghe cứ như là khuyên người ta đi tu để quên hết sự đời, nhưng mà khi nghe hết thì mới biết ý là phải quên hết sự đời thì mới đi tu được. Thấm nhất là câu nói của nhân vật trữ tình: "Còn mặc áo nâu sòng là còn mang ơn người dệt ra từng tất vải. Còn đỡ lòng bằng bữa cơm dưa muối là còn nợ bác nông dân tay lấm chân bùn". Có lẽ đó là lý do mà người ta "còn sống hãy còn tranh đấu". Để làm gì? Để trả nợ cho cuộc đời, mặc dù có những món nợ mà mình tự tạo ra và có những món nợ vốn phải vay phải mượn. Rồi chợt nhớ câu nói của Khổng Tử: "Khi nào thấy cái huyệt đào nhẵn nhụi, thấy người đưa tiễn tách biệt hẵn với mình thì đó chính là lúc được nghỉ rồi". Xem ra cuộc đời đúng là dòng sông mà thân phận mỗi người như những con thuyền không bến. Cứ lênh đênh, chống chầy để mong cập bến này neo bến kia mà rồi kết cục không khác nhau là mấy.



Lại thích bài "Sầu Vương Ý Nhạc" kể về cảm nhận của tác giả với thân phận con người. Họ là những người cùng mục đích kiếm sống, hay nói trắng ra là kiếm tiền, nhưng mà cái cách mà cuộc đời đón nhận họ có rất khác nhau. Ai cũng ca hát nhưng người thì hát trên sân khấu có lắm người vỗ tay ngưỡng mộ còn kẻ thì hát lang thang trên những góc phố vệ đường mặc ai có nghe thấy hay không. Người thì có tiền bằng những hợp đồng qua những buổi biểu diễn còn kẻ thì nhặt từng đồng bố thí để sống qua ngày. Ngẫm lại rồi thở dài. Cách làm việc mỗi người rất khác nhau, nhưng tất cả họ đều được thúc đẩy bởi có mỗi một thứ, đó là tiền.



Lại nhớ bài sưu tập của một cô em nọ về cái cách mà người ta đánh giá vai trò của đồng tiền. Lại nhớ mình cũng đã và đang là một nạn nhân của tiền. Cũng đã có lúc muốn "nghỉ", nhưng rồi trời xui đất khiến mình lại phải tiếp tục. Để làm gì? Cũng chỉ vì những món nợ.



8 tháng 4, 2009

Bình thường thôi


Bình thường thôi, cái câu nói nghe đơn giản thế mà cũng hay hay, và cũng nhờ nó để trấn tỉnh mình trước những việc đã đang và sắp diễn ra.
Những thay đổi, mỗi ngày diễn ra nhanh hơn, mạnh hơn. Nhưng mà có một thứ gần như không bao giờ thay đổi mặc dù ta đã cố mong cho nó thay đổi. Lẩn quẩn mãi trong một bài toán mà không thấy lời giải mặc dù thời gian nộp bài đã gần kề. Ba hay bốn tháng gì đó. Cứ nghe như là một thời gian quá nhiều cho một bài toán, nhưng mà thực tế nó quá ngắn để làm được bài này. Có lẽ lại phải nộp giấy trắng rồi. Có lúc thấy mình đã sai khi quyết định dự thi lần này, hối hận cũng không còn kịp nữa, bỏ mặc sự đời thì lại thấy mình tệ. Cứ ngồi, viết nguệch ngoạc vài câu, vẽ đậm nhạt vài đuờng, rồi lại bôi đi.
Vẫn ngồi đó, cắn bút, trong khi thời gian không còn nữa. Lại bí, lại tắt. Muốn bỏ đi, không làm nữa. Nhưng đã ngồi vào bàn, đành đợi cho hết giờ để ra về hợp lệ. Hy vọng rằng khi nhận tờ giấy trắng ấy người ta cũng chỉ mỉm cười thấy nó bình thường thôi.