8 tháng 4, 2009

Bình thường thôi


Bình thường thôi, cái câu nói nghe đơn giản thế mà cũng hay hay, và cũng nhờ nó để trấn tỉnh mình trước những việc đã đang và sắp diễn ra.
Những thay đổi, mỗi ngày diễn ra nhanh hơn, mạnh hơn. Nhưng mà có một thứ gần như không bao giờ thay đổi mặc dù ta đã cố mong cho nó thay đổi. Lẩn quẩn mãi trong một bài toán mà không thấy lời giải mặc dù thời gian nộp bài đã gần kề. Ba hay bốn tháng gì đó. Cứ nghe như là một thời gian quá nhiều cho một bài toán, nhưng mà thực tế nó quá ngắn để làm được bài này. Có lẽ lại phải nộp giấy trắng rồi. Có lúc thấy mình đã sai khi quyết định dự thi lần này, hối hận cũng không còn kịp nữa, bỏ mặc sự đời thì lại thấy mình tệ. Cứ ngồi, viết nguệch ngoạc vài câu, vẽ đậm nhạt vài đuờng, rồi lại bôi đi.
Vẫn ngồi đó, cắn bút, trong khi thời gian không còn nữa. Lại bí, lại tắt. Muốn bỏ đi, không làm nữa. Nhưng đã ngồi vào bàn, đành đợi cho hết giờ để ra về hợp lệ. Hy vọng rằng khi nhận tờ giấy trắng ấy người ta cũng chỉ mỉm cười thấy nó bình thường thôi.

Không có nhận xét nào: