28 tháng 4, 2008

Còn chút


Nhiều khi chẳng biết viết gì, cũng chẳng có thời gian để suy ngẫm hay viết lách. Cảm xúc cũng không phải là quá hiếm hoi nhưng cứ bơi theo thực tại mà cảm thấy mình lắm khi không còn chút nghệ sỹ nào. Vậy mà vẫn thích vào mạng, xem nhật ký của những người bạn, dù gần, dù xa, dù từng ngồi chung bên ly cafe hay là đã nhiều năm không gặp. Thích những dòng cảm xúc rất đời thường của họ, và đôi khi ước gì mình cũng được có những cảm xúc đó. Thấy cảm động với những dòng nội tỉnh tự tâm của mấy anh chị em, thấy tâm phục những bạn có ngòi bút bén ngót với những câu văn thật tuyệt vời và ý vị. Thậm chí có nhiều lúc còn cảm thấy hổ thẹn khi biết mình không thể viết hay và thật như họ. Vẫn còn rung động, vẫn còn chút lãng mạn trong ta thì phải. Cảm ơn tất cả các bạn đã chia sẻ những dòng tâm tư ấy.

25 tháng 4, 2008

Dòng đời


Mười hai năm không phải là quá dài với một đời người, nhất là những người có đến 20 năm để trưởng thành. Vậy mà nó làm cho mọi thứ dường như đảo lộn. Một cô học trò được mệnh danh là tiểu thư giàu có, sung sướng và xinh đẹp nhất vùng mà hàng tất cả những người bạn cùng thời chỉ có thể nằm mơ giờ biến thành một người vợ vất vả tháng ngày nơi nương rẫy, chợ búa để chăm lo cho chồng con đến nỗi quen cả tấm thâm đài cát kia như một bông hoa tàn khô héo mà vẫn không được cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn của một người được làm vợ. Nó làm cho một gã nhà quê từ chỗ đa sầu đa cảm biến thành một kẻ dám nói dám làm, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Dòng đời nghiệt ngã, nhưng thay đổi là cái lý của thế giới này. Chỉ có thể thay đổi để tồn tại, nhưng thay đổi phải theo một hướng xác định và chấp nhận những gì được và mất trong cuộc thay đổi đó. Kể cả đúng đắn hay sai lầm, vẫn cứ phải bước về phía trước.

12 tháng 4, 2008

Đến


Vậy là những gì đến cũng đang đến. Còn hơn tháng nữa là mình lại rời khỏi cái ngôi nhà thứ hai này, để lại những quan hệ tốt đẹp mà 6 năm nay gầy dựng. Chợt nhớ đến cái ngày ấy, cách đây cũng đầy 6 năm, khi mà bổng một ngày đẹp trời mình mời các đồng nghiệp một chầu cafe đơn giản. Buổi ấy thật xúc động, những dòng nước mắt chảy dài của các đồng đội xinh xắn, và cả của người sếp chị khả kính.
Những ngày này tự dưng cảm thấy cảm xúc miên man. Lại nghĩ đến những việc được và mất. Mình đang lao về phía trước với một chút tự tin, nhưng cũng không thiếu phần của những lo lắng cho những bước đường chông gai sắp tới. Nhưng rồi giống như mọi thứ đã được sắp đặt sẵn trong cuộc đời này, những người mình gặp, những nơi mình đến và đi như đã từng thấy đâu đó. Từng bước chân trong cuộc đời này đưa mình đi xa hơn khỏi nơi mình xuất phát, rồi hẳn sẽ còn xa hơn nữa.