27 tháng 4, 2007

Cưng

Sáng nay mới vào thì bé đã gọi "Chào cưng". Cũng lạ, không biết dạo này sao tự nhiên không gọi là anh hay ông như lúc trước mà chuyển sang chế độ "cưng", cách gọi mà trước đây thỉnh thoảng mình gọi bé khi muốn nói những gì ngọt ngào nhất. Chẳng biết những gì bé làm gần đây là đùa hay thật, chuyện quyết định của tháng 9 tới là đáng quan tâm nhất.
Cảm thấy bé thay đổi nhiều, và mọi thứ trong bé có lẽ cũng đang dần thay đổi. Mình từng nói với bé là quyết định vừa rồi của bé đúng về lý nhưng sai điểm xuất phát. Không biết đến nay bé nhận ra điều gì trong câu nói đó mà thay đổi đến vậy.
Trên đường đi ăn về, thấy người ta bán chuối. Bé từng hỏi là "Mỗi cây chuối cho ra được mấy buồng?". Mình cười "Em không biết thật sao?". Bé bảo "Em nhớ cây chuối cho ra nhiều buồng, nhưng khi nói vậy nhỏ bạn nó cười em, còn bảo là em từ trên trời rơi xuống". Mình nói "Ừ, cười phải rồi. Cây chuối chỉ có một buồng thôi". Bé lại thở dài "Cả cuộc đời nó lớn lên cao to đến thế chỉ cho một buồng, rồi sau đó thì sao?". Mình bảo "Sau đó nó chết đi. Không phải chỉ có cây chuối mà nhiều loài khác cũng vậy".
Ừ, thế đấy. Cũng giống như nhiều việc mà người ta chỉ có thể quyết định được một lần và sau đó không thể làm lại lần nữa.

26 tháng 4, 2007

mummim_smile

Thời gian đang cạn dần, nhưng rồi những gì nên làm cũng đã làm được. Con gấu bông nợ bé đã 3 năm cuối cùng cũng được chính tay bé lựa chọn, mặc dù nó hơi quá khổ nhưng thấy bé vui là được rồi. Có lẽ lúc nào đó bé sẽ quẳng nó đi, nhưng có lẽ nó là những gì duy nhất có thể bên cạnh bé khi bé nhớ đến anh. Bé thì đưa anh quyển sách và chỉ bảo "Chắc không cần phải nói gì thì anh cũng hiểu rồi". Ừ, thì hiểu. Anh cũng chẳng biết sẽ giữ nó luôn hay lúc nào cần trả lại. Nhưng điều đó còn phụ thuộc vào nhiều thứ.
Tháng 5 rồi cũng đến tới nơi. Nhìn đôi mắt rưng rưng của bé khi nói "Nothing changes", nhìn nụ cười rạng rỡ của bé khi bảo "Không biết vì sao khi trò chuyện với anh em cảm thấy lòng rất thanh thản, rất vui"... cảm thấy mình đang mất đi điều gì đó. Có lẽ còn gặp bé lần nữa, nhưng rồi "nothing changes".

Hôm nay ngày giỗ tổ, ở nhà suốt ngày với không một tin nhắn, không cuộc gọi nào ngoại trừ cô em kết nghĩa gọi để dặn khi nào về thì họp mặt uống ly cafe. Ừ thì chắc uống, nhưng có lẽ cũng sẽ có không ít chuyện để nói. Dù sao cũng hết một ngày, những gì làm được là vá được cái bửng xe, hái được 2 ký dâu, 5 quả xoài và một quài dừa. Nhưng thú vị nhất là được ngủ một giấc thật dài.

25 tháng 4, 2007

Được và mất

Được: Sếp khuyên không nên làm việc ngày lễ mà nên nghỉ ngơi vài hôm cho thoải mái và một đống việc không biết phải giải quyết thế nào cho được nghỉ lễ thoải mái như sếp khuyên.
Mất: Một lý do để ngày mai đi Trảng Bom thăm vợ chồng cô em cảnh sát của mình. Chắc là tụi nó cũng phải đi thăm ai đó.

Hôm qua đi học, một mình ngồi một dãy bàn, trước sau không có ai. Xem ra thế gian này có lắm bạn bàng quyên, đổi phòng học mà tụi nó không nhắn cho một tiếng trong khi trước đây mình còn phải ngồi băng đá đón tụi nó lên phòng mới.
Nhớ câu "Đời này bè bạn cũng đông, Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều". Rõ chán. Ngồi suốt buổi không thèm phát biểu gì để xem trình độ cảm nhận về cuộc đời của tụi nó ra sao.
Mệt mỏi, chán nản và bực mình.

24 tháng 4, 2007

******cmk

Đi học, gặp lại một người. Và chợt nhận ra rằng phụ nữ thật đáng sợ. Họ có thể hy sinh tất cả để có được tình cảm của một người, và rồi họ sẵn sàng chà đạp nó mà không cần biết đến nỗi đau của người khác.
Nhớ có ai đó hát tặng mình rằng: "Ngày xưa ta yêu nhau, cùng hẹn thề trăng sao mà nay ta không nói một câu...". Nhớ một câu hỏi mà H đã hỏi mình: "Có bao giờ anh có một quyết định, rồi sau đó anh cảm thấy tiếc nuối không?". Câu trả lời khi đó là "Con người mà, mỗi bước đi tới thì sau lưng họ luôn có nhiều những nuối tiếc".

huỳnh loan

Ngày hôm qua tự dưng sư muội lại nhắc đến một người, một đôi bàn tay tuyệt mỹ, một kỷ niệm đẹp và những cuộc chia tay không nguyên cớ.
Cũng chẳng biết giờ này cô bé đang làm gì. Sao tự dưng lại xa lánh bạn bè, không gặp tất cả và cũng chẳng ai biết cô bé ra sao, ngoại trừ ...
Bát nước đổ đi không hốt lại cho đầy được. Đúng là như thế.

23 tháng 4, 2007

Chuyện ngỡ không thể có trong thời đại này

Chiều hôm qua về nhà, nghe bài hát:
"Giọt lệ vu quy, em khóc duyên bẽ bàng, vì ngay mai em bước sang ngang
Một người trông theo, hồm rét buốt môi rung, em bước theo chồng còn nhớ anh không?

Trả lại cho nhau những cánh thư ân tình, về đi, thôi tình lỡ chia xa
Một người quay lưng, một người mắt rưng rưng. Ta mất nhau rồi, xin chớ buồn anh ơi..."
Chợt nhớ chuyện của H mà đau lòng. Trong một cái xã hội mà người ta vẫn gọi là hiện đại này vẫn còn những chuyện trái ngang trong tình yêu, vẫn còn những người viết lại những bài thơ đan áo.

Nhiều điều không hiểu

Không hiểu tại sao mà sau khi mình tạo account rồi, sau đó nó lại bảo là "User not found". Cái blog này chắc hẳn là có vấn đề rồi.
Dù sau thì nếu mọi việc suông sẻ cái blog này sẽ dễ sử dụng hơn web freewebs.com/tgthk

Hôm nay, được và mất

Được: 2 vé mời xem ca nhạc
Mất: thời gian tìm người đi cùng