26 tháng 4, 2007

mummim_smile

Thời gian đang cạn dần, nhưng rồi những gì nên làm cũng đã làm được. Con gấu bông nợ bé đã 3 năm cuối cùng cũng được chính tay bé lựa chọn, mặc dù nó hơi quá khổ nhưng thấy bé vui là được rồi. Có lẽ lúc nào đó bé sẽ quẳng nó đi, nhưng có lẽ nó là những gì duy nhất có thể bên cạnh bé khi bé nhớ đến anh. Bé thì đưa anh quyển sách và chỉ bảo "Chắc không cần phải nói gì thì anh cũng hiểu rồi". Ừ, thì hiểu. Anh cũng chẳng biết sẽ giữ nó luôn hay lúc nào cần trả lại. Nhưng điều đó còn phụ thuộc vào nhiều thứ.
Tháng 5 rồi cũng đến tới nơi. Nhìn đôi mắt rưng rưng của bé khi nói "Nothing changes", nhìn nụ cười rạng rỡ của bé khi bảo "Không biết vì sao khi trò chuyện với anh em cảm thấy lòng rất thanh thản, rất vui"... cảm thấy mình đang mất đi điều gì đó. Có lẽ còn gặp bé lần nữa, nhưng rồi "nothing changes".

Hôm nay ngày giỗ tổ, ở nhà suốt ngày với không một tin nhắn, không cuộc gọi nào ngoại trừ cô em kết nghĩa gọi để dặn khi nào về thì họp mặt uống ly cafe. Ừ thì chắc uống, nhưng có lẽ cũng sẽ có không ít chuyện để nói. Dù sao cũng hết một ngày, những gì làm được là vá được cái bửng xe, hái được 2 ký dâu, 5 quả xoài và một quài dừa. Nhưng thú vị nhất là được ngủ một giấc thật dài.

Không có nhận xét nào: