24 tháng 8, 2020

20 Năm

 Mới đó cũng 20 năm qua rồi từ cái ngày ra trường. Nhớ ngày ấy vẫn đầy hùng tâm tráng chí rằng mình sẽ là những người đầu tiên của ngành Kinh tế BCVT và sẽ có những cơ hội tuyệt vời nhất khi trở về phục vụ quê hương nhằm đáp lại những ưu ái của tỉnh nhà cho những sinh viên nghèo vượt khó. 

Vậy mà có ai ngờ đâu! Cái ngày về mang hồ sơ xin việc nộp chỗ bưu điện tỉnh thì gặp anh bảo vệ chặn lại hỏi:

"Em có quen ai trong này không?". 

"Dạ không" - Tôi đáp.

"Nếu vậy thì em đi xin chỗ khác đi. Nếu không quen ai trong này thì hồ sơ của em không được nhận đâu".

Bao nhiêu hy vọng lớn lao từ đó mà chìm đi. Hai tiếng quê hương dần trở nên xa xỉ với tôi. Vậy là tôi đã sống lưu lạc tha hương ngần ấy năm. Mấy tháng lặn lội đi tiếp thị từng nhà, mấy tháng đào đất trồng trụ điện, mấy tháng pha sơn trộn dầu, ngót năm ra vào xưởng gỗ. Rồi cũng vào ngành làm việc được vài năm mà có thể coi là an ủi lắm trong đời. Sống trong ấm áp tình đời được chưa được 8 năm thì lại dấn thân vào cuộc phiêu lưu mới.

Hôm qua thấy mấy đứa bạn nói là sẽ tổ chức kỷ niệm 20 năm ra trường mà trong lòng lẫn lộn ngọt chua. Hai mươi năm trôi qua với 10 năm ngọt ngào còn lại là chua chát. Giờ mà có cơ hội họp mặt với mấy đứa bạn cũ, vốn bây giờ cũng là những nhân vật tai to mặt lờn trong ngành thì không biết sự ấm áp tình bạn thời sinh viên còn được bao nhiêu. Những suất học bổng, những tấm giấy khen 20 năm trước tưởng chừng như giá trị vô cùng thì bây giờ rõ ràng không thể chứng minh được gì bởi chẳng đổi thành cơm áo.

Đời là dòng sông. Ta trôi như con thuyền....

17 tháng 8, 2020

Gãy

 Mấy hôm trước cứ hay ra nhìn cành cây to vươn ra đường cái mà nói thầm rằng "chắc là phải cắt bớt mầy thôi chứ nếu không mày sẽ không chịu được bão". Cũng tính thong thả rồi cắt. Vậy mà ông trời chắc nghe được hay sao mà hôm kia giông một trận đốn cái nhánh đó xuống luôn. Vất vả mấy buổi rồi cũng xong. Tuy là một cái mất mà không thấy buồn, chỉ thấy vui. Vui vì hầu hết phần việc nặng nhọc do mấy anh hàng xóm tốt bụng gánh vác. Tuy không nhờ vả gì nhưng cứ họ thấy có việc là tự vác đồ nghề qua phụ. Cái vui nữa là việc đáng lẽ chưa làm nhưng cũng bị ép làm cho xong.


Ngẫm lại trên đời có những thứ cần phải bỏ đi thì mới được vui. Còn một cái cũng đang muốn bỏ đi mà chưa được. Chỉ mong ông trời nghe được lại giúp bỏ nó đi.


12 tháng 8, 2020

Phá Sản

 Trong cái buổi đại kiếp này, ngoại trừ những loại phá sản nghe thường ngày là phá sản doanh nghiệp, phá sản cá nhân, phá sản kế hoạch thì có một loại phá sản nghe như mới toanh nhưng cũng là loại chẳng lạ lẫm gì. Đó là phá sản niềm tin.

Phá sản niềm tin là khi ta chợt nhận ra rằng bấy lâu nay mình ảo tưởng sức mạnh. Lâu nay mình cứ tưởng những điều trên trời dưới đất gì mình cũng làm được. Còn nếu có việc thất bại thì đó là do ông thời bà thế hay xui xẻo gì đó rồi tự che đi cái dở của mình. Cuộc đời cứ tiếp tục như thế và ta nuôi cái dở đó ngày một lớn dần. Cho đến một ngày đẹp trời, ta bừng tỉnh với vô vàn những hệ luỵ mà không tài nào thoát ra được và rồi chợt nhận ra rằng những những thất bại, những hậu quả mà ta gánh chịu chính là sản phẩm của chinh ta chứ không có ông thời bà thế gì hết.

Khi ta biết rõ như ban ngày rằng ta không thể và không được phép đỗ lỗi cho bất kỳ ai khác mà chỉ có chính mình, ta sẽ thấm thía lắm cái gọi là phá sản niềm tin.