23 tháng 8, 2007

Cỏ hoa

Có người bảo anh đang đi bên bờ vực thẳm, thì cũng đúng. Và thấy anh có vẻ thích đáy vực đầy cỏ hoa kia nên bảo là nếu cần sẽ buông tay để anh rơi tự do vào đó. Và rồi cái ngày định mệnh đó cũng đến, anh đã chọn vực thẳm đó, có nhiều hoa cỏ tình yêu, có em và có không ít những chông gai chờ chực.
Em thường bảo là sao anh do dự quá lâu để thời gian ta bên nhau quá ngắn ngủi, để tháng năm xa nhau như kéo dài vô tận và những nỗi nhớ niềm yêu cho giấc ngủ không yên. Nhưng mà chắc em là người hiểu rõ hơn ai hết những trái ngang trong cuộc tình này. Niềm vui của kẻ này là nỗi buồn của kẻ khác, nhưng thà vậy còn hơn để đau khổ cả đời cho cả 3 người. Bây giờ thì mọi việc xem như đã đâu vào đó, mong sao đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa để con đường sắp tới chúng ta luôn được tay nắm trong tay.
Lời hẹn 2 năm tưởng chừng như ngắn ngủi mà nỗi nhớ niềm thương làm cho mỗi ngày như kéo dài vô tận. Em vẫn dành thời gian mỗi ngày để đánh thức anh và dành cả buổi tối để tâm sự cùng anh với chỉ có 2 từ là thương và nhớ. Nó đơn giản, bình dị như thế mà làm cho lòng ta được sống trong những khoảnh khác hạnh phúc của tình yêu. Điều làm anh cảm thấy lo là ngọn lửa tình cháy cao, cháy rộng như thế rồi chẳng biết có đủ sức để tiếp tục bốc cao trong những ngày chờ đợi dài như vô tận sắp tới hay không. Nhưng rồi hãy cho nhau một niềm tin, tình yêu ấy đã cháy mãi trong lòng ta 8 năm trời xa vắng với bao nhiêu ngang trái thì vài năm nữa thôi có đáng là bao phải không em?

17 tháng 8, 2007

Bờ vực thẳm

Thời gian vụt bay nhanh quá. Vậy là còn 3 ngày nữa thôi mọi việc sẽ trở về vị trí của nó và mỗi người chúng ta trở về quỹ đạo của chính mình. Em cứ luôn muốn níu kéo thời gian lại, và điều đáng lo hơn là níu kéo quá khứ.
Trong những ngày qua những gì cần nói cũng đã nói, những gì cần giải thích đã giải thích, những gì gọi là lỗi lầm cũng đã tha thứ và chúng ta đều thừa nhận rằng có những đoạn đường mà trót bước đi thì khó mà quay lại. Anh đang cố gắng định nghĩa thật đúng quan hệ giữa chúng ta lúc này. Vì nó giờ chẳng giống những thứ quan hệ khác trên đời, chút anh em, chút bạn bè, chút tình tri âm và sự trở lại của duyên kỳ ngộ. Mọi người xung quanh chắc khó ai mà hiểu được cảm xúc của mỗi người trong những lúc trò chuyện cùng nhau. Một mối tình ngang trái, một cảnh ngộ trớ trêu và một chuỗi những quan hệ nhập nhằng. Chúng ta cứ phải vùng vẫy trong cái mớ hỗn độn ấy để cố tìm ra một lối đi cho vẹn toàn. Nhưng rồi sự vẹn toàn nào có dễ tìm thấy như mong đợi. Những giọt nước mắt của em cứ nhiều thêm và làm cho anh tan chảy mất. Anh cũng từng nghĩ tới rất nhiều điều, anh có nguyên tắc và có những điều phải giải quyết rõ ràng. Nhưng tình cảm cứ như ma lực níu kéo chúng ta vào vòng xoáy vô tận ấy. Anh từng tự hào là có thể giải quyết mọi việc, nhưng giờ anh cũng phải đứng ở ngả ba đường và tự hỏi "anh phải làm sao?".

Mốt mai

Sáng nay lạnh. Cái lạnh cứ như từ bên trong ra vậy. Cảm giác như đã bắt đầu mùa đông của nhơn 10 năm trước. Trên đường đi, đã gần tới nơi rồi mà sao nghe đột nhiên đau nhói ở tim. Bắt đầu nghe lo lắng, nghe buồn buồn và những chuyện của 8 năm trước, của những ngày nay cứ hiện về ào ạt.
Mình đã cố gắng lắm rồi, đã cố cho rằng mọi việc chỉ là giấc mơ qua, cố đứng ven con đường ấy để cho em đi về phía trước mà. Vậy mà sao giờ lại đau lòng thế này! Cái gì mất cũng mất rồi mà sao giờ lại có cảm giác sợ mất nữa chứ?
Con tim cứ lồng lên từng hồi, từng hồi. Cái đầu thì bảo nó ngủ ngoan đi, vậy mà nói ừ dạ đã rồi lại thức giấc và la lối. Thôi thì cho nó thức đi, nó khóc la đi, chắc khi nào mỏi mệt thì nó lại ngủ thôi mà.

3 tháng 8, 2007

Không giờ

Đã đến 0 giờ rồi mà em còn chưa ngủ. Anh thì đã mỏi mắt nằm trên ghế sofa, vì đó là chỗ ngủ của của anh từ hôm em về đến giờ. ANh biết em vẫn còn nhiều điều muốn nói với anh, anh cũng vậy. Nhưng mà thời gian của chúng ta đang cạn dần đi trông thấy. Anh thì đi làm, đi học đến tận 9 giờ tối mới về, lo cho cái thân chút xíu cũng mất đến 10 giờ rồi, mà thông thường thì thời gian còn lại cũng không nói gì bởi cũng không ít người muốn trò chuyện với em, và với anh nữa. Vậy là hai đứa lại trò chuyện về đủ thứ chuyện trên đời, nhưng chủ đề chính lần này là về công việc và sự nghiệp.
Em từ một cô bé mơ mộng làm cô giáo giờ trở thành một quản trị viên. Anh thì từ một khát vọng làm bác sĩ trở thành người nghiên cứu thị trường. Cuối cùng mình lại gặp nhau trong giới kinh doanh và đã có những bước tiến tạm thời chấp nhận được.
Nhưng dù cuộc sống thế nào đi nữa thì những khát vọng yêu thương chút lãng mạn trong mỗi người cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Em vẫn còn giữ những bài thơ mà tôi làm cho em cùng với một kỷ vật đã gãy. Và cả quyển nhật ký mà em đã bắt đầu viết về anh ngay lúc rời khỏi VN. Em đã khóc thật nhiều khi kể về những cảm xúc của tháng ngày ấy. Còn anh, những dòng tâm sự vẫn còn đó mà 3 năm rồi chẳng viết chẳng đọc gì cả, nhưng vẩn được lưu giữ với những bức ảnh ngây ngô. Và sau tất cả những gì trong kỷ niệm, giờ chúng ta lại trò chuyện với nhau như hai người bạn.
Em đã đếm từng ngày, từng giờ còn lại để có thể gặp anh. Anh cũng chạnh lòng khi giúp em xác nhận ngày về với hãng tàu bay. Và đêm nay, chẳng biết anh đã ngủ khi nào, nhưng khi tỉnh giấc đã thấy em còn đang say giấc trên chiếc sofa bên kia cái bàn mà từng đêm vẫn đầy những list nhạc, thức ăn và micro, và những câu chuyện kể nhau nghe bằng âm nhạc. Thầm cảm ơn em vì đã tin yêu, quý trọng anh như những người thân thuộc nhất.