Thời gian vụt bay nhanh quá. Vậy là còn 3 ngày nữa thôi mọi việc sẽ trở về vị trí của nó và mỗi người chúng ta trở về quỹ đạo của chính mình. Em cứ luôn muốn níu kéo thời gian lại, và điều đáng lo hơn là níu kéo quá khứ.
Trong những ngày qua những gì cần nói cũng đã nói, những gì cần giải thích đã giải thích, những gì gọi là lỗi lầm cũng đã tha thứ và chúng ta đều thừa nhận rằng có những đoạn đường mà trót bước đi thì khó mà quay lại. Anh đang cố gắng định nghĩa thật đúng quan hệ giữa chúng ta lúc này. Vì nó giờ chẳng giống những thứ quan hệ khác trên đời, chút anh em, chút bạn bè, chút tình tri âm và sự trở lại của duyên kỳ ngộ. Mọi người xung quanh chắc khó ai mà hiểu được cảm xúc của mỗi người trong những lúc trò chuyện cùng nhau. Một mối tình ngang trái, một cảnh ngộ trớ trêu và một chuỗi những quan hệ nhập nhằng. Chúng ta cứ phải vùng vẫy trong cái mớ hỗn độn ấy để cố tìm ra một lối đi cho vẹn toàn. Nhưng rồi sự vẹn toàn nào có dễ tìm thấy như mong đợi. Những giọt nước mắt của em cứ nhiều thêm và làm cho anh tan chảy mất. Anh cũng từng nghĩ tới rất nhiều điều, anh có nguyên tắc và có những điều phải giải quyết rõ ràng. Nhưng tình cảm cứ như ma lực níu kéo chúng ta vào vòng xoáy vô tận ấy. Anh từng tự hào là có thể giải quyết mọi việc, nhưng giờ anh cũng phải đứng ở ngả ba đường và tự hỏi "anh phải làm sao?".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét