Đã đến 0 giờ rồi mà em còn chưa ngủ. Anh thì đã mỏi mắt nằm trên ghế sofa, vì đó là chỗ ngủ của của anh từ hôm em về đến giờ. ANh biết em vẫn còn nhiều điều muốn nói với anh, anh cũng vậy. Nhưng mà thời gian của chúng ta đang cạn dần đi trông thấy. Anh thì đi làm, đi học đến tận 9 giờ tối mới về, lo cho cái thân chút xíu cũng mất đến 10 giờ rồi, mà thông thường thì thời gian còn lại cũng không nói gì bởi cũng không ít người muốn trò chuyện với em, và với anh nữa. Vậy là hai đứa lại trò chuyện về đủ thứ chuyện trên đời, nhưng chủ đề chính lần này là về công việc và sự nghiệp.
Em từ một cô bé mơ mộng làm cô giáo giờ trở thành một quản trị viên. Anh thì từ một khát vọng làm bác sĩ trở thành người nghiên cứu thị trường. Cuối cùng mình lại gặp nhau trong giới kinh doanh và đã có những bước tiến tạm thời chấp nhận được.
Nhưng dù cuộc sống thế nào đi nữa thì những khát vọng yêu thương chút lãng mạn trong mỗi người cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Em vẫn còn giữ những bài thơ mà tôi làm cho em cùng với một kỷ vật đã gãy. Và cả quyển nhật ký mà em đã bắt đầu viết về anh ngay lúc rời khỏi VN. Em đã khóc thật nhiều khi kể về những cảm xúc của tháng ngày ấy. Còn anh, những dòng tâm sự vẫn còn đó mà 3 năm rồi chẳng viết chẳng đọc gì cả, nhưng vẩn được lưu giữ với những bức ảnh ngây ngô. Và sau tất cả những gì trong kỷ niệm, giờ chúng ta lại trò chuyện với nhau như hai người bạn.
Em đã đếm từng ngày, từng giờ còn lại để có thể gặp anh. Anh cũng chạnh lòng khi giúp em xác nhận ngày về với hãng tàu bay. Và đêm nay, chẳng biết anh đã ngủ khi nào, nhưng khi tỉnh giấc đã thấy em còn đang say giấc trên chiếc sofa bên kia cái bàn mà từng đêm vẫn đầy những list nhạc, thức ăn và micro, và những câu chuyện kể nhau nghe bằng âm nhạc. Thầm cảm ơn em vì đã tin yêu, quý trọng anh như những người thân thuộc nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét