30 tháng 7, 2007

Kỷ niệm nào buồn

Đã lâu lắm rồi mình mới có dịp ngồi bên nhau trò chuyện lâu như thế. Có điều khác hẳn chuyện cách đây 8 năm, đó là mình không trực tiếp nói với nhau những cảm xúc, tình yêu bằng lời nói nhưng bao người, mà thay vào đó là những làn điệu, những bài hát được viết bằng ngòi bút của ai đó.
Có thể xem đó là sự cứu rỗi dành cho cả hai, vì bây giờ có quá nhiều khoảng cách được tạo ra mà thực sự cả hai người điều không muốn vượt qua. Có một người theo giữ em suốt ngày, có những lúc ghen tuông đến hờn giận như thói thường nhi nữ. Có lẽ người ta cũng cố hoà đồng để vui vẻ với mọi người, chỉ tiếc là khá vụng về và đôi lúc rất vô duyên. Sự mạnh mẽ của em đã làm cho người ta mềm nhũng đi khi nào không biết. Còn tôi thì vẫn thường bị mẹ mắng là "thích em người ta mà gọi người ta cụng bằng em, đồ vô đầu vô vĩ". Ừ, thì chắc là cũng không có thành tựu gì trong cái quan hệ đó khi mà cách thể hiện của bé thật làm tôi buồn cười và thậm chí rất thất vọng. Có lẽ những sống gío trong cuộc đời không bao giờ chạm đến bàn chân nõn nà của bé nên bé chẳng biết được tí gì về việc nên nghe ai và tin ai. Nhưng dù gì đi nữa thì tôi cũng có chút ngại ngùng khi vẫn gọi cả 2 bằng em ngọt ngào.
Chắc hẳn có rất nhiều điều em muốn nói với anh, và tôi cũng thế. Em cứ bảo anh hát và không được đề cập tới việc buồn ngủ. Thì anh cũng chiều vậy, và thực thế là mình đã phá làng đến tận một giờ sáng đấy thôi. Em cũng ít hát, nhưng thấy em đã cố, đã hát rất nhiều. Khi hát xong câu "nay mang thư em, cho trăng khuya xem, rồi đốt lên bên thềm cho đời không còn cô đơn", anh cười bảo "chắc là chút nữa anh lên gác lục hết thư ra đốt cho rồi". Em đã khéo ngăn lại bằng cách "ừ hén, em cũng về bển và đem ra đốt hết nhé!". Anh đành xuống nước thôi. Lúc hát câu "giời mình nghèo túng để cho quen ngày sau giàu có mới thương hơn", anh đã lại bảo "đến khi giàu có thì huỵch mất chứ thương hơn gì đâu". Đến khi em trả lời anh mới nhận ra rằng em vốn vẫn là em của nhiều năm trước, "nếu vậy thì giờ này em không có ở đây đâu".
Cho dù thế nào đi nữa, thì mình đã nợ nhau rất nhiều, cả hai đều thừa nhận món nợ ấy nhưng chẳng ai đòi ai được và cũng không muốn đòi làm gì, vì chắc hẳn cứ nợ nhau thì mọi việc sẽ tốt hơn rất nhiều lần mà.

Không có nhận xét nào: