18 tháng 7, 2007

Tháng hạn

Ngay cái lúc mình rất cần tiền thì chính là lúc mà mọi gánh nặng dồn về. Hôm trước buồn buồn gọi về nhà thì hay tin ông già bị ốm phải đi điều trị mấy ngày và dùng nốt số tiền dành dụm mà mình vừa trợ giúp cho bà già. Xem cái nhật ký của thằng em thì thấy nó than vãn nghe não ruột.
Những ngày nay mệt mỏi, tưởng chừng như đang rơi vào cõi hỗn man nào đó. Bần cùng, túng quẫn, lo lắng, không định được cái gì đã mất và cái gì sẽ được. Cần tiền thì không có tiền, cần tình thì càng không thể, cần một chút bình yên lại càng không được. Công việc thì cứ dồn tới, sức khoẻ thì có vấn đề, bước về nhà thì cảm thấy như một nơi xa lạ. Những người tưởng chừng như ngây thơ trong trắng lại tàng ẩn những nguy cơ khó lường. Bắt đầu nghi ngờ mọi thứ, nhưng không biết sao không cưỡng lại cảm giá yêu thích một người, cái người mà ngoài cái vẻ đẹp thiên thần và sự kín đáo giản dị ra thì không có gì hay ho cả. Chẳng lẽ mình trở thành người phiến diện và cục bộ đến thế này sao?
Sáng nay lại có một trận tranh cãi. Những gì muốn nói thì cũng đã nói, nhưng những gì muốn biết cũng chưa biết hết. Có một điều cảm nhận được đó là mọi thứ bắt đầu từ một thứ mà người ta vẫn gọi là "ghen", mặc dù cái "ghen" đó vô lý hết sức nhưng cũng cho thấy những cái vốn đã tốt đẹp trong quá khứ. Có điều là đang tồn tại một đám những kẻ ngồi lê đôi mách đang rình rập để đẩy thuyền theo gió và tranh thủ cơ hội loại bỏ những kẻ có thể gây bất lợi cho âm mưu của họ. Tội nghiệp cho bọn người cứ làm như chị dâu tương lai của họ là chân lý, là nguồn gốc của họ và là nơi để họ kết thúc cuộc đời. Tội nghiệp những kẻ tưởng là vợ tương lai của họ là thiên thần, là người quyết định thế giới này và nắm giữ sinh mệnh của họ. Tội nghiệp cho một người vì tình cảm bình thường của một con người mà vô tình chọc nên lỗ thủng cho bọn xấu xa kia khoét rộng ra. Tội nghiệp cho một người dì mất hết quyền ảnh hưởng trong mọi việc vì chính cái sản phẩm mai mối của mình tạo ra. Tội nghiệp, tội nghiệp!
Có lẽ rồi sẽ đến cái lúc mà mọi thứ sẽ được phơi bày. Ngày đó sẽ không xa. hậu quả của nó chưa biết chừng là do ai gánh chịu. Bọn ngu ngốc kia chắc rồi sẽ đau đớn trong muộn mà và tìm cách trút nỗi nhục đó vào những người vốn đã phãi chịu thương chịu khó, chịu nhẫn nhịn vì sự êm thắm gia đình.
Một quyết định sẽ được đưa ra đúng lúc. Kẻ nào gây nên sóng gió sẽ phải thưởng thức mùi vị của bão giông.

Không có nhận xét nào: