24 tháng 7, 2007

Tóc gió thôi bay

Trong lúc ntk của mình đang bị cảm cúm thì mình cứ luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ mặc dù không bệnh hoạn gì hết. Cứ như là có một sợi dây vô hình nào đó làm cho giữa 2 người có sự đồng cảm đến lạ thường. Trong khi bạn lo cho mình thuốc than từ trị bệnh cho đến bồi bổ thì mình chỉ có thể nói chuyện pha trò cho bạn vui trong lúc ốm yếu chứ cũng chẳng biết phải làm sao hơn.
Cứ nghe bảo "ntk thật đáng ghét" mà chẳng cảm thấy bị ghét tí nào, ngược lại càng cảm thấy giữa hai người có sự cảm thông ngày càng sâu sắc theo đúng nghĩa của nó. Mà cũng lạ, những chuyện vặt vãnh cũng hay kể cho ntk nghe, chuyện ai ghét ai thương và ghét ai thương ai cũng nói tất. Mà nếu không nói với ntk thì nói với ai chứ! Riết rồi đến nỗi khi kể câu chuyện giữa chừng thì ntk đã biết kết thúc ra làm sao. Chỉ riêng chuyện bé Toả thì ntk vẫn còn để nhiều dấu chấm lửng.
Sáng nay bảo Trang "có mạng rồi hỉ? vậy là anh hết trách nhiệm rồi nhé!" lại bị trả lời là "chưa hết đâu". Hỏi "còn gì nữa?" thì bảo "em chưa nghĩ ra, khi nghĩ ra sẽ nói". Nghe cứ giống như câu nói mà Triệu Mẫn nói với Vô Kỵ. Mà cũng lạ, tự dưng rồi bé cũng biết đùa với mình, không nghiêm trọng như cái lúc còn cách xa nửa vòng trái đất. Cũng mừng, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó bất ổn với cái mái tóc mới làm lại không mấy đẹp đẻ mà bà chị dâu kia dẫn hai chị em cô bé đi làm. Mình thích cái mái tóc dài tận eo và bồng bềnh tự nhiên của bé hơn là cái kiểu so le kỳ lạ như bây giờ. Mà điều đó làm cho bé đỡ xinh đi, kém hồn nhiên mà mình cũng không mất nhiều thời gian để nhìn ngắm.

Không có nhận xét nào: