17 tháng 7, 2007

Cái tên

Sáng nay đi trên đường mà lại cứ suy nghĩ về cái tên của mình, đúng ra là cái bút hiệu mà của những ngày đầu mình viết văn, làm thơ và được thầy cô khen, bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng chỉ biết thế thôi chứ ít ai biết ý tên gọi đầy đủ của nó và xuất xứ ra làm sao. Có điều là mỗi khi truy tìm lại nguồn gốc của nó thì lại cảm thấy buồn man mát.
Có vài người có thể coi là bạn thân, hỏi và mình đã dịch ra cho họ nghe. Và tất cả họ sau đó không còn gặp mình nữa, cứ tan biến mãi vào miền vô định nào đó. Gần đây nhất là hoatim, đã tan biết đi mất, mình đã từng muốn giữ lại, làm mọi cách để giữ lại nhưng cũng rồi. Hôm nay, lần đầu tiên mình kể cho một người nghe xuất xứ của cái tên, và người bạn ấy bảo mình cứ giữ nó. Tự dưng lại kể cho bạn ấy nghe rất nhiều chuyện thâm cung bí sử, nhưng không sao, vì đó là người tri kỷ của mình mà. Giá như bên cạnh mình có một người quan tâm, lo lắng và hiểu mình như thế thì tốt biết mấy!
Mọi thứ vẫn tiếp diễn.
Hôm qua đi học, thấy một người quen, đi học một mình. Mà chắc là vì đi một mình nên buồn, trốn học luôn. Đã từng nói với người ta là cứ xem như không có gì, vẫn là bạn bè bình thường mà. Nhưng nhìn những biểu hiện mà nhiều người gọi là "trơ trẻn" của bạn ấy thì mình không sao là "một người bạn bình thường" được. Nhưng không sao, do bạn ấy cả mà.
Lại cảm thấy chút bực bội khi thấy một người, không muốn về nhà, chỉ muốn đi la cà đến khuya, về và thăng. Cái ngây thơ thật đáng yêu nhưng cái ngốc trong đó thật khó ưa.
Con đường mình đi mỗi ngày thêm vắng vẻ, lạnh lùng. Chỉ có một người bạn dõi theo mình bằng ánh mắt, nhắn nhủ mình bằng những dòng chữ và chăm sóc mình bằng một tấm lòng "thân thiết và thánh thiện".

Không có nhận xét nào: