2 tháng 7, 2007

Cải lương

Hôm qua, lúc má bảo đi chùa thì đồng ý nhưng lại với một suy nghĩ là đi dẫn đường thôi mặc dù thực ra có biết cái chùa đó ở đâu. Hỏi thằng bạn nó chỉ cho một lèo rồi cuối cùng cũng nhớ chút chút.
Chùa Hoằng Pháp là một kiểu chùa khá mới lạ với mình. Ở đó người ta dành nhiều không gian cho Phật tử và tín đồ đến tu học có chỗ nghĩ ngơi. Nhưng có điều làm mình thất vọng nhất là ngay trước cổng treo tấm ảnh của chùa có ao sen rất to và đẹp ngay trước sân. Vậy mà đi hết một vòng có thấy cái ao sen nào đâu. Mọi người đền thắc mắc là tại sao họ lại làm thế, nhưng mình thì cứ biện minh là có thể do cái ao sen đó mới lấp để làm sân. Dù vậy vẫn cảm thấy bất ổn vì nếu như vậy thì phải thay một bức ảnh khác đi chứ. Chốn Phật môn mà cũng đầu đuôi bất nhất như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Chiều về lại đi xem cải lương, vở Mùa thu trên Bạch Mã Sơn. Cũng đã hơn 20 năm rồi mình lại ngồi dưới sân khấu cải lương. Chợt nhớ bà ngoại, người đã từng đêm đêm dẫn mình đi xem cải lương và cũng vì vậy mà có thời mình đã ước lớn lên sẽ làm nghệ sĩ. Bé Toả thì cứ tránh xa thật xa, khi mình ngồi đầu này thì bé lại ngồi đầu kia, cứ như là căm thù mình lắm vậy. Nói chuyện già ra thì lại nhắc bé Cỏ May. Tiếng Việt của bé lúc được lúc mất, chắc không đủ khả năng hiểu được ý nghĩa câu chuyện trên sân khấu nên lúc xem cứ thấy bé như vô hồn. Má nói là "mày đạp gai rồi, đau không con? Nhưng phải cố gắng đi chứ". Mấy ngày nay cũng chẳng có cơ hội nào trò chuyện nghiêm túc với bé tí nào. Chắc là khoảng cách lại càng một xa hơn.
Vở diễn rồi cũng kết thúc. Mọi người kéo nhau ra về. Một ngày chủ nhật kết thúc như thế đấy. Chẳng biết gọi là vô vị hay thú vị. Chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh lẽo từ đôi mắt bé cũng đủ làm cho một ngày qua đi buồn chán như thế nào.

Chợt phát hiện là cái vết đau ở sườn non không còn nữa. Chắc chắn là nhờ uống kết hợp 2 loại thuốc do ntk gửi cho rồi. Ngoài ra còn ngồi xe được nữa chứ. Không biết ntk có tính đến kết quả này không, nhưng sự lo lắng chu đáo ấy là quá rõ ràng và không ai có thể sánh bằng. Cảm ơn ntk, tôi rất tự hào vì có bạn.

Không có nhận xét nào: