Cảm thấy mình cũng như những hàng cây kia. Mọi thứ gần như co lại, suốt ngày bên chiếc máy tính tình việc học việc làm. Chưa thể đi lại vì vẫn chưa được chạy xe và cũng không có xe. Cũng chưa thể chạy xe vì cũng không có chỗ để đi lại. Việc học, việc làm cũng phải chờ. Có lẽ có không ít người cho rằng mình rất sung sướng vì không làm gì mà vẫn cơm ngày vô số bữa và có kẻ đón người đưa. Cũng may là có người cũng hiểu mình tù túng khó chịu nên cũng tìm mọi cách cho mình vui. Trong rủi có may, trong khổ đau cũng thấp thoáng niềm hạnh phúc. Âu cũng là cuộc đời.
Những ngày này bắt đầu cảm thấy nhớ những ly cafe Cát Đằng hay Thềm Xưa, Dấu Ấn. Nhớ những quán cốc bên đường với nghêu ốc chiều hôm. Hôm nọ nói chuyện với một người rất quen, lại cảm thấy xót xa cho quê hương còn nhiều điều phải nghĩ. Có lẽ nơi xa xôi của nhiều nơi trên trái đất này có lắm người cũng nhớ về quê hương và cùng chia sẻ những ưu tư ấy. Dù mỗi người một cách khác nhau nhưng đáng được ghi nhận lắm lắm.
Mùa đông đang đặt những bước chân đầu tiên đến đây. Một mùa xuân vẫn âm ỉ trong lòng mọi người.