21 tháng 6, 2021

Đam Mê

Sống trên đời này, càng ham muốn thì càng đau khổ. Có một ham muốn cũng khổ rồi mà có nhiều ham muốn càng khổ hơn. Nhưng dù sao cũng cần phải có đam mê. Vì nếu không có đam mê thì cuộc sống này nhạt nhẽo vô vị biết nhường nào. Mà rồi nếu cái gì cũng muốn thì hóa ra cũng cầm bằng như không có đam mê.

Hình như mình bị ám bởi câu nói của thần tượng là "làm tướng mà trên không thông thiên văn, dưới không tường địa lý, không tinh trận đồ, chẳng hiểu binh thế, ấy là tướng xoàng". Tự thử đến giờ mình cứ mãi theo đuổi hình tượng một người kiểu như cái gì cũng biết và kết quả là cuối cùng cái gì cũng không biết hoặc chỉ biết nửa vời.

Có một thứ tưởng như mình biết lắm mà giờ ngồi lại thấy rõ ràng là không biết gì, đó là chính mình. Thánh nhân dạy rằng người trí là người biết mình, vì mình chính là thứ luôn ở bên mình mọi lúc mọi nơi mà không biết nửa thì làm sao biết được gì khác. Nhưng việc nhận ra mình không biết mình cũng có thể xem là một thứ biết phải không nhỉ? Chỉ có điều là cái biết này chỉ làm cho người ta phá sản lòng tin chứ không thúc đẩy gì nhiều.

Loay hoay tới lui cảm thấy mình thích viết. Cũng chưa chắc nó có phải là một đam mê không và nếu có thì có phải là một thứ đam mê đáng theo đuổi không. Vì sao thế? Vì nói gì thì nói mình điều cần kíp lúc này vẫn là tiền. Đam mê chỉ đáng theo đuổi khi nó giúp giải quyết việc vấn đề kinh tế, dù sớm, dù muộn. Mà bây giờ bắt đầu viết thì chừng nào mới viết ra tiền cơ chứ? Vả lại viết về việc gì? Phải có đối tượng và chủ để chứ! Với một người thôi thì cũng không thể tạo thành một pho kiến thức tổng hợp như Wikipedia.com hay Encyclopedia.com được. Mà về mỗi lĩnh vực thì mình cũng lưng chừng thì làm sao biết chọn lĩnh vực nào?

Y tế, thuốc men ư? Ừ, thì mình cũng biết sơ sơ về cách trị bệnh tại nhà như cảm cúm, ho hen hay bệnh đường tiêu hóa hay bệnh ngoài da. Mình cũng có biết sử dụng một số loại cây cỏ vườn nhà để làm thuốc điều trị. Nhưng so với nhiều người hiểu biết về lĩnh vực này thì xem ra mình không nên động tới cái rìu, nói chi là múa rìu.

Công nghệ thông tin ư? Thì mình cũng đủ khả năng để hiểu được đa số những khái niệm về công nghệ thông tin hay viễn thông và cũng từng làm việc kiểu như tìm hiểu cho biết về chúng chứ đâu có thể như một tín đồ công nghệ thực thụ. Chắc là không phải đợi đến khi có thể thông thạo vài ngôn ngữ lập trình hay có thể tự mở khóa iCloud thì mới có thể bàn về công nghệ như mình tưởng, nhưng xem ra cái rìu này cũng chỉ có thể sờ tới cho biết chứ chẳng thể múa cho ai xem.

Âm nhạc ư? Nếu có người nghe thì mình có thể khen bài này chê bài kia cả ngày. Nhưng mà trong cái thị trường âm nhạc như bây giờ thì có quá nhiều những bài hát mà nghe một lần đã cảm thấy lợm giọng thì xem ra cái điều mình sẽ viết về lĩnh vực này xem như không có mấy phần sáng sủa. Cái rìu này mà cầm lên xem như sớm muộn gì cũng có huyết chiến.

Văn hóa - Du lịch - Ẩm thực ư? Một người thích biết đây đó như không (có điều kiện) du lịch nhiều nơi, món gì cũng dám ăn nhưng không ham thích gì việc ăn uống và không ưa việc nấu nướng thì có thể xem như ngoại đạo trong lĩnh vực này.

Chính trị ư? Cái lĩnh vực mà luôn có máu và nước mắt này luôn nóng. Nóng như nham thạch mà ai vướng vào đó cũng tan ra trong dòng chảy mà không có cách nào quay lại. Nó là thứ hỗn độn mà trong đó người ta chỉ lại hay bàn về trật tự đúng sai. Trong lĩnh vực này chỉ có những bang chủ mồm, cao thủ mồm và đồ đệ mồm chứ. Mà xem ra loại "mồm công" này thì mình cũng chưa tu luyện được mấy hôm và trong lĩnh vực này hẳn có nhiều trận mồm chiến kinh thiên động địa.

Tôn giáo ư? Lĩnh vực này cũng không hơn lĩnh vực chính trị là mấy. Mình đúng là có hứng thú với lĩnh vực này và xem ra chuyện về tôn giáo nói không bao giờ hết. Đây là lĩnh vực mà nhìn vào người ta tưởng là các thế lực siêu nhiên đóng vai trò chính mà thực chất thì cái bản ngã, sự cố chấp của con người mới là vai chính. Lĩnh vực này thú vị nhưng rồi chắc hẳn luôn có những trận mồm chiến kinh tâm động phách.



Đam mê ơi, mi ở đâu?

16 tháng 6, 2021

Khô Hạn

 Cũng mới vào hè được chừng hai tuần lễ rồi. Vậy mà không có lấy một cơn mưa nào ra hồn.

Mà đâu phải mới đây thôi. Tính ra đã hơn tháng rồi không có mưa mốc gì. Đất đai khô đến nỗi những cây bụi mà người ta trồng làm rào dậu cũng héo. Dịch bệnh thì chưa dứt sau hơn năm hoành hành khắp thiên hạ. Mà nghe nói có nguy cơ bùng phát lại sau vì nhà nước dở bọ lệnh đeo khẩu trang và cấm tụ tập để cứu nguy nền kinh tế.

Hết năm 2020, người ta cứ tưởng sẽ đón một năm mới an bình hơn. Nào ngờ đối phó với dịch bệnh chưa xong giờ phải đối phó với hạn hán. Những dòng sông con suối như muốn cạn khô. Nghe nói nguy cơ cháy rừng cũng đang chờ chực. Ở cái xứ mà một năm chỉ ấm nóng được ba ngày giờ được thưởng thức cái nóng bức trong nửa tháng.

Có lẽ có một thông điệp từ cõi vô hình muốn gửi cho nhân gian mà chưa ai đoc được. Hoặc có người đọc được như giả làm ngơ không biết.

Trông chờ một kết cục!

10 tháng 6, 2021

Run

Không biết có việc gì mà từ trưa tới giờ có cảm giác như tay chân hơi run. Cũng không phải chỉ tay chân, mà cả người như đang run. Trời thì ấm, rất ấm chứ đâu có lạnh lẽo gì. Bản thân cũng không nghe lạnh, cũng không cảm thấy như bệnh đau gì. Lạ quá! Một cái lạ đáng sợ!