30 tháng 7, 2007

Kỷ niệm nào buồn

Đã lâu lắm rồi mình mới có dịp ngồi bên nhau trò chuyện lâu như thế. Có điều khác hẳn chuyện cách đây 8 năm, đó là mình không trực tiếp nói với nhau những cảm xúc, tình yêu bằng lời nói nhưng bao người, mà thay vào đó là những làn điệu, những bài hát được viết bằng ngòi bút của ai đó.
Có thể xem đó là sự cứu rỗi dành cho cả hai, vì bây giờ có quá nhiều khoảng cách được tạo ra mà thực sự cả hai người điều không muốn vượt qua. Có một người theo giữ em suốt ngày, có những lúc ghen tuông đến hờn giận như thói thường nhi nữ. Có lẽ người ta cũng cố hoà đồng để vui vẻ với mọi người, chỉ tiếc là khá vụng về và đôi lúc rất vô duyên. Sự mạnh mẽ của em đã làm cho người ta mềm nhũng đi khi nào không biết. Còn tôi thì vẫn thường bị mẹ mắng là "thích em người ta mà gọi người ta cụng bằng em, đồ vô đầu vô vĩ". Ừ, thì chắc là cũng không có thành tựu gì trong cái quan hệ đó khi mà cách thể hiện của bé thật làm tôi buồn cười và thậm chí rất thất vọng. Có lẽ những sống gío trong cuộc đời không bao giờ chạm đến bàn chân nõn nà của bé nên bé chẳng biết được tí gì về việc nên nghe ai và tin ai. Nhưng dù gì đi nữa thì tôi cũng có chút ngại ngùng khi vẫn gọi cả 2 bằng em ngọt ngào.
Chắc hẳn có rất nhiều điều em muốn nói với anh, và tôi cũng thế. Em cứ bảo anh hát và không được đề cập tới việc buồn ngủ. Thì anh cũng chiều vậy, và thực thế là mình đã phá làng đến tận một giờ sáng đấy thôi. Em cũng ít hát, nhưng thấy em đã cố, đã hát rất nhiều. Khi hát xong câu "nay mang thư em, cho trăng khuya xem, rồi đốt lên bên thềm cho đời không còn cô đơn", anh cười bảo "chắc là chút nữa anh lên gác lục hết thư ra đốt cho rồi". Em đã khéo ngăn lại bằng cách "ừ hén, em cũng về bển và đem ra đốt hết nhé!". Anh đành xuống nước thôi. Lúc hát câu "giời mình nghèo túng để cho quen ngày sau giàu có mới thương hơn", anh đã lại bảo "đến khi giàu có thì huỵch mất chứ thương hơn gì đâu". Đến khi em trả lời anh mới nhận ra rằng em vốn vẫn là em của nhiều năm trước, "nếu vậy thì giờ này em không có ở đây đâu".
Cho dù thế nào đi nữa, thì mình đã nợ nhau rất nhiều, cả hai đều thừa nhận món nợ ấy nhưng chẳng ai đòi ai được và cũng không muốn đòi làm gì, vì chắc hẳn cứ nợ nhau thì mọi việc sẽ tốt hơn rất nhiều lần mà.

26 tháng 7, 2007

Tâm linh

Dạo này vài chuyện lạ xảy ra, cứ như là mình trở lại trạng thái tâm linh của nhiều năm về trước.
Hôm nọ mớ thấy một vụ nổ trong vũ trụ. Đến sáng hôm sau tìm xem có thể nào có vụ đó hay không. Hơi thất vọng vì chẳng thấy có vụ gì cả. Đến cả 3 bữa sau mới xem tin thấy có vụ nổ cách đây 2000 năm, vậy mà ánh sáng của nó giờ mới tới trái đất. Hình ảnh thì quá chính xác với những gì mình thấy ngoại trừ có một ngôi sao nhỏ bay xa đi. Hoá ra cái hồn của mình dạo này nặng nề quá, cũng chỉ quanh quẩn trong ... khí quyển trái đất.
Tối qua lại mớ thấy có trái mãn cầu rụng sau hè. Sáng thức dậy lật đật chạy ra xem có đúng vậy không. Hơi giật mình vì quả nhiên có trái mãn cầu chín rụng đúng vị trí mà mình mơ thấy. Tiện thể hái cho một mớ vào nhà kẻo lại bị rụng hết thì nguy.
Một chút kỳ lạ, mừng vì mình bắt đầu lấy lại dần trạng thái tâm linh của ngày trước. Chắc có nhiều người sẽ bảo là mình nói khoát, nhưng chắc có ít nhất một người tin điều đó.

25 tháng 7, 2007

Lạnh


Những ngày này cảm giác cứ nghe lạnh, dù một ngọn gió nhẹ, vài hạt mưa bụi cũng làm cho mình rùng mình. Thằng em bảo là "trông anh lúc này ốm đi thì phải" mới nhận ra là mình lúc này không khoẻ lắm rồi. Có lẽ sự buồn ngủ, cái vẻ mặt hơi chán đời và cau có kia cũng xuất phát từ đó mà ra.
Hai ngày rồi không uống thuốc hỗ trợ nữa để thử xem tình hình cải thiện thế nào. Nhưng nghe nkt nói là phải uống hết thuốc, trong vòng 1 tháng. Vậy là phải tiếp tục uống rồi. Vẫn còn có thể nhấc cái bình nước lọc 20k bằng một tay, vẫn có thể nhảy cao hơn thước và bay xa qua con mương quen thuộc mà. Nhưng chắc là có gì đó bất ổn trong người, có thể là do lao tâm và lo lắng. Cái cảm giác buồn nôn và khó nuốt hình như muốn trở lại. Đúng là có chuyện nữa rồi.
Đêm qua, kể những câu chuyện tình của mình và của người cho thằng em nó nghe để bình tâm mà suy xét chuyện hiện tại của nó và thỏ hồng. Nghe nói sự lo lắng của nó mà mình cũng thấy buồn cười, cứ giống như những người lần đầu biết yêu vậy, đúng là...
Thỏ bảo "anh là tình địch của ảnh mà sao lại giúp ảnh?". Định hỏi là "sao biết anh là tình địch của ảnh mà còn nhờ anh giản hoà?", nhưng mà những câu hỏi ngây thơ của thỏ khiến mình không dám chọc nữa. Đúng là suốt ngày lo chuyện bao đồng, trong khi "ốc không mang nổi mình ốc" nhưng ntk đã nói.
Có cô bạn hỏi "lúc này thấy anh đi học lặng lẽ quá vậy? vào không nói gì, không ngồi với ai rồi cũng ra về lặng lẽ". Trả lời "có lẽ vì không ai muốn ngồi gần anh nên biết sao giờ". Bảo "mai mốt anh đi trễ chút, thấy ai ngồi một mình thì vô ngồi với người ta cho vui". Trả lời "thống nhất vậy nhé, mai anh sẽ đi trễ và đến ngồi với em nghen". Bạn cười, rồi ừ. Cũng có lúc bạn ấy tỏ ra quan tâm đến mọi người, giống như người chị cả quan tâm em út trong nhà. Nhưng còn nợ mình chầu cafe mà bạn không bao giờ trả. Có lẽ cũng nên xoá nợ cho bạn, vì bạn khó hiểu hơn mình tưởng, và thậm chí lạnh lùng hơn mọi người vẫn thấy ở bạn ấy.
Mỗi ngày lại qua đi. Chỉ tìm thấy sự quan tâm thực sự của một người, vẫn cảm thấy những lạnh lùng trong sự quan tâm của những người khác.

24 tháng 7, 2007

Tóc gió thôi bay

Trong lúc ntk của mình đang bị cảm cúm thì mình cứ luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ mặc dù không bệnh hoạn gì hết. Cứ như là có một sợi dây vô hình nào đó làm cho giữa 2 người có sự đồng cảm đến lạ thường. Trong khi bạn lo cho mình thuốc than từ trị bệnh cho đến bồi bổ thì mình chỉ có thể nói chuyện pha trò cho bạn vui trong lúc ốm yếu chứ cũng chẳng biết phải làm sao hơn.
Cứ nghe bảo "ntk thật đáng ghét" mà chẳng cảm thấy bị ghét tí nào, ngược lại càng cảm thấy giữa hai người có sự cảm thông ngày càng sâu sắc theo đúng nghĩa của nó. Mà cũng lạ, những chuyện vặt vãnh cũng hay kể cho ntk nghe, chuyện ai ghét ai thương và ghét ai thương ai cũng nói tất. Mà nếu không nói với ntk thì nói với ai chứ! Riết rồi đến nỗi khi kể câu chuyện giữa chừng thì ntk đã biết kết thúc ra làm sao. Chỉ riêng chuyện bé Toả thì ntk vẫn còn để nhiều dấu chấm lửng.
Sáng nay bảo Trang "có mạng rồi hỉ? vậy là anh hết trách nhiệm rồi nhé!" lại bị trả lời là "chưa hết đâu". Hỏi "còn gì nữa?" thì bảo "em chưa nghĩ ra, khi nghĩ ra sẽ nói". Nghe cứ giống như câu nói mà Triệu Mẫn nói với Vô Kỵ. Mà cũng lạ, tự dưng rồi bé cũng biết đùa với mình, không nghiêm trọng như cái lúc còn cách xa nửa vòng trái đất. Cũng mừng, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó bất ổn với cái mái tóc mới làm lại không mấy đẹp đẻ mà bà chị dâu kia dẫn hai chị em cô bé đi làm. Mình thích cái mái tóc dài tận eo và bồng bềnh tự nhiên của bé hơn là cái kiểu so le kỳ lạ như bây giờ. Mà điều đó làm cho bé đỡ xinh đi, kém hồn nhiên mà mình cũng không mất nhiều thời gian để nhìn ngắm.

Sao lạ


Đêm qua lại nằm mơ, thấy một ngôi sao trên bầu trời phía Đông nổ tung thành 2 ngôi sao mới. 2 sao đó lại chạy tròn quanh nhau và va vào nhau nổ thành 4 sao với tốc độ chóng mặt. Rồi do 4 sao đó ở quá gần nhau, chúng lại va chạm và nổ tung thành một muôn vì sao nhỏ, và cát bụi. Trong số đó bổng có một vì sao sáng hơn hết bay xa vụ nổ đó và bay về phía Tây Bắc của bầu trời, bay mãi, bay mãi đến khi mình tỉnh giấc.
Một cảnh tượng thật tuyệt mà trước giờ chưa bao giờ mình chứng kiến. Sáng nay xem tin tức định tìm xem có bao giờ giấc mơ đó là sự thật hay không, nhưng chẳng thấy ai nói tới. Có lẽ đó là một nơi xa xôi nào đó trong vũ trụ mà các viễn vọng kính hiện nay chưa thấy tới, cũng có thể là do những đam mê khoa học vũ trụ của mình tạo nên giấc mơ đó. Dù sao thì cũng đã có những hình ảnh tuyệt vời...trong mơ.
Chợt nhớ lại, hướng Đông là cung Chấn, là hướng của mình và cũng là nơi xuất phát của ánh sáng, của sự sống và là khởi nguồn của vạn vật. Hướng Tây Bắc là cung Càn, là nơi của thành tựu, của sự thống trị và quyền lực. Luận một chúc về tử vi thì quả là đềm tốt đẹp.
Dù sao cũng là một giấc mơ, được cái là giấc mơ đó đẹp cả về hình thức và nội dung.

18 tháng 7, 2007

Tháng hạn

Ngay cái lúc mình rất cần tiền thì chính là lúc mà mọi gánh nặng dồn về. Hôm trước buồn buồn gọi về nhà thì hay tin ông già bị ốm phải đi điều trị mấy ngày và dùng nốt số tiền dành dụm mà mình vừa trợ giúp cho bà già. Xem cái nhật ký của thằng em thì thấy nó than vãn nghe não ruột.
Những ngày nay mệt mỏi, tưởng chừng như đang rơi vào cõi hỗn man nào đó. Bần cùng, túng quẫn, lo lắng, không định được cái gì đã mất và cái gì sẽ được. Cần tiền thì không có tiền, cần tình thì càng không thể, cần một chút bình yên lại càng không được. Công việc thì cứ dồn tới, sức khoẻ thì có vấn đề, bước về nhà thì cảm thấy như một nơi xa lạ. Những người tưởng chừng như ngây thơ trong trắng lại tàng ẩn những nguy cơ khó lường. Bắt đầu nghi ngờ mọi thứ, nhưng không biết sao không cưỡng lại cảm giá yêu thích một người, cái người mà ngoài cái vẻ đẹp thiên thần và sự kín đáo giản dị ra thì không có gì hay ho cả. Chẳng lẽ mình trở thành người phiến diện và cục bộ đến thế này sao?
Sáng nay lại có một trận tranh cãi. Những gì muốn nói thì cũng đã nói, nhưng những gì muốn biết cũng chưa biết hết. Có một điều cảm nhận được đó là mọi thứ bắt đầu từ một thứ mà người ta vẫn gọi là "ghen", mặc dù cái "ghen" đó vô lý hết sức nhưng cũng cho thấy những cái vốn đã tốt đẹp trong quá khứ. Có điều là đang tồn tại một đám những kẻ ngồi lê đôi mách đang rình rập để đẩy thuyền theo gió và tranh thủ cơ hội loại bỏ những kẻ có thể gây bất lợi cho âm mưu của họ. Tội nghiệp cho bọn người cứ làm như chị dâu tương lai của họ là chân lý, là nguồn gốc của họ và là nơi để họ kết thúc cuộc đời. Tội nghiệp những kẻ tưởng là vợ tương lai của họ là thiên thần, là người quyết định thế giới này và nắm giữ sinh mệnh của họ. Tội nghiệp cho một người vì tình cảm bình thường của một con người mà vô tình chọc nên lỗ thủng cho bọn xấu xa kia khoét rộng ra. Tội nghiệp cho một người dì mất hết quyền ảnh hưởng trong mọi việc vì chính cái sản phẩm mai mối của mình tạo ra. Tội nghiệp, tội nghiệp!
Có lẽ rồi sẽ đến cái lúc mà mọi thứ sẽ được phơi bày. Ngày đó sẽ không xa. hậu quả của nó chưa biết chừng là do ai gánh chịu. Bọn ngu ngốc kia chắc rồi sẽ đau đớn trong muộn mà và tìm cách trút nỗi nhục đó vào những người vốn đã phãi chịu thương chịu khó, chịu nhẫn nhịn vì sự êm thắm gia đình.
Một quyết định sẽ được đưa ra đúng lúc. Kẻ nào gây nên sóng gió sẽ phải thưởng thức mùi vị của bão giông.

17 tháng 7, 2007

Cái tên

Sáng nay đi trên đường mà lại cứ suy nghĩ về cái tên của mình, đúng ra là cái bút hiệu mà của những ngày đầu mình viết văn, làm thơ và được thầy cô khen, bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng chỉ biết thế thôi chứ ít ai biết ý tên gọi đầy đủ của nó và xuất xứ ra làm sao. Có điều là mỗi khi truy tìm lại nguồn gốc của nó thì lại cảm thấy buồn man mát.
Có vài người có thể coi là bạn thân, hỏi và mình đã dịch ra cho họ nghe. Và tất cả họ sau đó không còn gặp mình nữa, cứ tan biến mãi vào miền vô định nào đó. Gần đây nhất là hoatim, đã tan biết đi mất, mình đã từng muốn giữ lại, làm mọi cách để giữ lại nhưng cũng rồi. Hôm nay, lần đầu tiên mình kể cho một người nghe xuất xứ của cái tên, và người bạn ấy bảo mình cứ giữ nó. Tự dưng lại kể cho bạn ấy nghe rất nhiều chuyện thâm cung bí sử, nhưng không sao, vì đó là người tri kỷ của mình mà. Giá như bên cạnh mình có một người quan tâm, lo lắng và hiểu mình như thế thì tốt biết mấy!
Mọi thứ vẫn tiếp diễn.
Hôm qua đi học, thấy một người quen, đi học một mình. Mà chắc là vì đi một mình nên buồn, trốn học luôn. Đã từng nói với người ta là cứ xem như không có gì, vẫn là bạn bè bình thường mà. Nhưng nhìn những biểu hiện mà nhiều người gọi là "trơ trẻn" của bạn ấy thì mình không sao là "một người bạn bình thường" được. Nhưng không sao, do bạn ấy cả mà.
Lại cảm thấy chút bực bội khi thấy một người, không muốn về nhà, chỉ muốn đi la cà đến khuya, về và thăng. Cái ngây thơ thật đáng yêu nhưng cái ngốc trong đó thật khó ưa.
Con đường mình đi mỗi ngày thêm vắng vẻ, lạnh lùng. Chỉ có một người bạn dõi theo mình bằng ánh mắt, nhắn nhủ mình bằng những dòng chữ và chăm sóc mình bằng một tấm lòng "thân thiết và thánh thiện".

11 tháng 7, 2007

Sáng nắng chiều mưa

Những ngày này đều có mưa mỗi buổi chiều.
Mình đã được nghỉ hè 2 tuần lễ và dành nhiều thời gian vui chơi với mọi người, vậy mà kết quả chẳng khá hơn chút nào. Những diễn biến gần đây ngày càng làm mình lo lắng, lại có một, mà không, 2 người đã nổi giận với mình vì những chuyện rất bình thường.
Ranh giới giữa cái được và cái mất sao mong manh quá. Công việc quá nhiều nhưng không đủ lớn để đèp bẹp những cảm xúc bất chợt của mình. Những lo lắng cho chuyện sắp tới quá nhiều nhưng không đủ mạnh để đè bẹp những rung động yêu thương. Có lúc thấy mình sa lầy trong mọi việc. Những người chăm lo, quan tâm đến mình không thiếu nhưng vẫn trống vắng lạ lùng. Có những lúc cảm thấy cô đơn đến đáng sợ.
Mỗi sáng có vài ánh nắng, rồi trưa chiều lại có những cơn mưa, khi ít khi nhiều, khi to khi nhỏ. Giống như chuyện đời thay đổi liên tục, liên tục đến mức có khi mình không hiểu mình thực sự đang làm gì, càng không biết mình đã mất gì và được gì.

2 tháng 7, 2007

Có những tàn phai

Vậy là thêm một ngày nữa mưa nhiều. Đã hai ngày rồi không thấy mặt trời. Không đi học, không làm việc mà cũng không đi chơi với ai cả nhưng lại cũng không được ngủ nhiều. Có những lúc lang thang trong miền vô định như thế với sự vô vị của cuộc đời.
Có một người đã hết lòng vì mình, trong những ngày vui vẻ với bạn bè mà vẫn dành thời gian nghĩ đến mình. Ừ, thì ngược lại mình cũng không thua kém gì, vẫn tranh thủ chút thời gian xem tâm sự của người ta trong những ngày không trò chuyện. Có những dòng tâm sự miên man, có những diễn biến mà mình mơ hồ khó hiểu. Nhưng lại chắc chắn một điều là ntk đã dành cho mình rất nhiều niềm ưu ái. Và một tình cảm không thể nào quên trong đời.
Lại một tai nạn xảy ra. Ừ, thì cũng là những gì rất dễ hiểu mà. Dù sau cũng chưa và chắc là sẽ không có gì nghiêm trọng. Chú thỏ hồng cuối cùng đã trở thành bạn của thằng em dễ thương của mình, vậy là mình đã làm được chút gì cho nó, không phải quá vất vả như mình từng hứa với nó rồi. Cũng có chút buồn thoáng qua, nhưng mà rồi chẳng ăn thua gì. Chỉ hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp cho cả hai đứa nó. Cái gì thì cái, tương lai vẫn là những gì chưa đến.
Có người bảo "nhớ chút chút", người thì bảo "nhớ chút đỉnh". Và chẳng biết chút chút và chút đỉnh khác nhau làm sao cả. Chỉ có ntk là "nhớ lắm đấy" thôi. Cái "nhớ chút đỉnh" đã chuyển từ màu hồng nhạt sang màu thiên thanh, cái "nhớ chút chút" từ màu trắng chuyển sang màu hồng. Riêng cái "nhớ lắm đấy" thì trước sau vẫn một màu. Sắc màu cuộc sống có những màu đáng yêu và bình lặng. Có những màu chỉ làm nên tì vết mà thôi. Dù sao cũng là cuộc đời, mà cuộc đời vốn dĩ không phải là nơi mà mọi thứ đều có thể hiểu được.
Đã tuần lễ toàn chỉ nghe mùi tanh của cá, mùi hôi của thịt và mùi nồng cay của rượu bia. Hôm qua bưng bát cơm với canh bầu nấu cá trê mà cứ muốn nôn ra, không ăn nổi. Thèm một bữa cơm với rau biết mấy, thèm mùi thơm của rau quả và sự thanh tịnh cho cả tâm hồn lẫn thân xác này. Ừ, rồi giờ cũng vừa được ăn một bữa cơm với rau mặc dù trên bàn vẫn ê hề những cá thịt. Đúng là có nhiều thứ chỉ để nhìn chứ không ăn được.

Cải lương

Hôm qua, lúc má bảo đi chùa thì đồng ý nhưng lại với một suy nghĩ là đi dẫn đường thôi mặc dù thực ra có biết cái chùa đó ở đâu. Hỏi thằng bạn nó chỉ cho một lèo rồi cuối cùng cũng nhớ chút chút.
Chùa Hoằng Pháp là một kiểu chùa khá mới lạ với mình. Ở đó người ta dành nhiều không gian cho Phật tử và tín đồ đến tu học có chỗ nghĩ ngơi. Nhưng có điều làm mình thất vọng nhất là ngay trước cổng treo tấm ảnh của chùa có ao sen rất to và đẹp ngay trước sân. Vậy mà đi hết một vòng có thấy cái ao sen nào đâu. Mọi người đền thắc mắc là tại sao họ lại làm thế, nhưng mình thì cứ biện minh là có thể do cái ao sen đó mới lấp để làm sân. Dù vậy vẫn cảm thấy bất ổn vì nếu như vậy thì phải thay một bức ảnh khác đi chứ. Chốn Phật môn mà cũng đầu đuôi bất nhất như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Chiều về lại đi xem cải lương, vở Mùa thu trên Bạch Mã Sơn. Cũng đã hơn 20 năm rồi mình lại ngồi dưới sân khấu cải lương. Chợt nhớ bà ngoại, người đã từng đêm đêm dẫn mình đi xem cải lương và cũng vì vậy mà có thời mình đã ước lớn lên sẽ làm nghệ sĩ. Bé Toả thì cứ tránh xa thật xa, khi mình ngồi đầu này thì bé lại ngồi đầu kia, cứ như là căm thù mình lắm vậy. Nói chuyện già ra thì lại nhắc bé Cỏ May. Tiếng Việt của bé lúc được lúc mất, chắc không đủ khả năng hiểu được ý nghĩa câu chuyện trên sân khấu nên lúc xem cứ thấy bé như vô hồn. Má nói là "mày đạp gai rồi, đau không con? Nhưng phải cố gắng đi chứ". Mấy ngày nay cũng chẳng có cơ hội nào trò chuyện nghiêm túc với bé tí nào. Chắc là khoảng cách lại càng một xa hơn.
Vở diễn rồi cũng kết thúc. Mọi người kéo nhau ra về. Một ngày chủ nhật kết thúc như thế đấy. Chẳng biết gọi là vô vị hay thú vị. Chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh lẽo từ đôi mắt bé cũng đủ làm cho một ngày qua đi buồn chán như thế nào.

Chợt phát hiện là cái vết đau ở sườn non không còn nữa. Chắc chắn là nhờ uống kết hợp 2 loại thuốc do ntk gửi cho rồi. Ngoài ra còn ngồi xe được nữa chứ. Không biết ntk có tính đến kết quả này không, nhưng sự lo lắng chu đáo ấy là quá rõ ràng và không ai có thể sánh bằng. Cảm ơn ntk, tôi rất tự hào vì có bạn.