21 tháng 12, 2010

Lạnh

Những ngày này hay mơ thấy đi chùa tụng kinh. Cứ như cái thời cách đây mười mấy năm trước tái hiện lại, nhưng không giống như sự tái hiện vì không găp những người năm xưa. Cũng chẳng biết đó có thể là điềm báo cho một tương lai xa hay là chỉ đơn giản là sự mập mờ của quá khứ. Mà cũng có thể đó là một biểu hiện của cảm giác mong muốn tìm một nơi để tu dưỡng tinh thần vì những trăn trở của cuộc sống này.
Hôm nay lại một ngày có tuyết rơi. Cảm thấy lạnh lẽo lắm nhưng vẫn thích cái cảm giác man mác khi ngắm từng hạt tuyết bay bay. Nhìn khung trời toàn màu trắng, và mặt đất cũng phủ một màu trắng và trắng còn hơn cả bài hát Viếng Hồn Trinh Nữ. Suốt ngày mặt cả áo ấm quần dài mà vẫn lạnh. Giống như là trong người không còn hơi ấm gì cả. Rồi mấy hôm nay năm ngón tay bên bàn tay trái cứ chiều chiều thì như mòn mỏi rụng rời. Suy nghĩ mãi mà vẫn chưa biết đó có phải là bệnh hoạn gì không hay chỉ là biểu hiện của một người qua khỏi nửa cuộc đời. Rồi lại bắt đầu khó ngủ. Cứ mở nhắm mắt lại thì suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Tính lại bắt đầu thấy nhiều biểu hiện của người già.
Dạo này lên facebook cũng chẳng biết nói gì làm gì ngoại trừ đi một vòng thăm viếng xem tình hình bà con như thế nào. Thấy mọi người dường như cũng bắt đầu không biết viết gì. Cũng có thể có nhiều thứ để viết nhưng không biết viết thế nào. Rồi hộp email cũng bắt đầu đơn điệu dần. Đã không còn những tin nhắn hỏi thăm của bạn bè hay người thân thích. Mỗi buổi sáng mở ra toàn tin kinh tế và khoa học công nghệ, rồi việc làm, rồi học hành. Ba tuần trước viết thư cho thằng em và một thằng bạn. Cả hai thằng không thấy thằng nào trả lời. Một tuần trước viết thư hỏi thăm một người bạn và nhắc thằng bạn kia. Đến nay cũng không thấy đứa nào trả lời. Cuối cùng thì vẫn cứ phải tiếp tục làm cho mình bận rộn với những bộ sách mà mình mong có thời gian đọc. Và bắt đầu hiểu rõ câu phán trong tử vi rằng "cô quạnh".
Hôm qua, nhà mình lại có những câu hỏi kỳ lạ. Có vẻ như vì nhà mình cũng mỏi mòn với những vất vả lo toan, chắc cũng bắt đầu bất an vì những giấc mơ không có vẻ gì như đang trở thành hiện thực. Có lẽ nhà mình không hẳn là người duy nhất vẫn lo lắng và mỏi mòn như thế và bản thân mình nhiều khi cũng thấy có lỗi với nhiều người. Nhưng đã biết là chưa phải lúc để làm gì khác hơn. Cứ xem như một trò chơi thử sức bền đi. Rồi trò chơi cũng sẽ kết thúc sớm thôi.