27 tháng 2, 2019

Viết cho ngày ấy

Lại một đêm không ngủ được với cánh tay trái đau mỏi như đã làm việc gì nặng lắm. Nằm đó, lăn qua lộn lại mấy trăm lần, hít thở nhiếp tâm mà rồi cũng gần sáng mới ngủ thiếp đi một chút. Nằm đó, lắm nghe cái phương tiện này già cỗi đi và tan rả từng chút một. Âu cũng chỉ mới hơn nửa kiếp người mà xem ra những bài học về vô minh cũng học quá gấp mà bài thì như chưa thuộc.
Thấy nhiều câu chúc sinh nhật đến mức năm đầu ngón tay đếm không hết được, thầm nghĩ rằng sự biệt tích giang hồ của mình xem ra cũng đã phát huy tác dụng tối đa. Nhớ năm nọ đếm được 300, năm kế đó được 150 và đoán rằng cứ theo đà ấy thì sớm đến ngày này. Mà chưa bao giờ lời tiên tri của ta đúng đến mức không tưởng như vậy. Rồi lại nhớ đến một bài viết của ai đó có tựa đề "Nghĩa địa online" mới quyết định vào đây thử đội mồ sống dậy.
Nếu ai đó xem đến đây chắc hẳn đang nghĩ ông này đang than vãn và trách móc dài dòng, nhưng cứ thong thả nhé, chuyện đâu còn có đó.
Đã có một ngày, ta bừng tỉnh và cảm nhận một cách sâu sắc rằng tất cả mớ oan nghiệt mà ta phải oằng mình hứng chịu trong hiện tại chính là do tư tưởng, suy nghĩ và hành động sai lầm của ta từ trước mà ra. Bốn mươi mốt năm trôi qua với những chua cay, tủi hờn, lầm lỗi, càng quấy, điên rồ, mê muội và mọi thứ của vô minh, ta đã dùng cái dở này để giải quyết cái dở khác để rồi những vấn đề ngày càng chất chồng lên mà những giải pháp lại tạo những vấn đề còn lớn hơn. 
Thôi thì cũng sắp đến cái móc gần đất xa trời, cứ mỗi ngày qua gỡ bỏ được cái gì thì ta gỡ bỏ nó đi. Có những khi không tạo thêm một nghiệp mới cũng giúp ích nhiều lắm lắm. Cái phương tiện thân xác này vốn chẳng của ta, kể cả cái cảm giác, tư duy cũng không phải là của ta thì có gì mà ham hố. Mong ngày ấy! Mong ngày ấy!