17 tháng 8, 2020

Gãy

 Mấy hôm trước cứ hay ra nhìn cành cây to vươn ra đường cái mà nói thầm rằng "chắc là phải cắt bớt mầy thôi chứ nếu không mày sẽ không chịu được bão". Cũng tính thong thả rồi cắt. Vậy mà ông trời chắc nghe được hay sao mà hôm kia giông một trận đốn cái nhánh đó xuống luôn. Vất vả mấy buổi rồi cũng xong. Tuy là một cái mất mà không thấy buồn, chỉ thấy vui. Vui vì hầu hết phần việc nặng nhọc do mấy anh hàng xóm tốt bụng gánh vác. Tuy không nhờ vả gì nhưng cứ họ thấy có việc là tự vác đồ nghề qua phụ. Cái vui nữa là việc đáng lẽ chưa làm nhưng cũng bị ép làm cho xong.


Ngẫm lại trên đời có những thứ cần phải bỏ đi thì mới được vui. Còn một cái cũng đang muốn bỏ đi mà chưa được. Chỉ mong ông trời nghe được lại giúp bỏ nó đi.


Không có nhận xét nào: