Tranh thủ đi sửa cái chong chóng của laptop và cuối cùng lại bị hẹn "vài hôm". Chán chết đi được.
Không biết duyên cớ gì tự dưng hôm qua bé Hg lại chọn ngồi gần mình. Mà cũng vì vậy mà có nhiều điều xảy ra. Mình chợt phát hiện cô bé cũng là người chịu ăn chịu nói chứ không ngầu như mọi khi vẫn tưởng. Quan trọng nhất là cũng rất thông minh, nhanh trí và làm việc có trách nhiệm với tốc độc và độ chính xác cao. Cũng hay nhỉ! Bảo bé "Đừng mua sách", bé hỏi "Sao vậy?", "thì để mai mốt đi học em lại ngồi gần anh". Bé cười "Có sách rồi thì không ngồi cạnh anh được sao?". Biết là cũng chỉ nói đùa, nhưng cảm thấy vui vui. Có điều khống khổ nhất là từ sau đó tự dưng trong mình dấy lên một cảm xúc quái lạ, mình ghét cái cảm giác đó nhưng sao lại mang nó vào trong mơ kia chứ!
Đọc những dòng của ntk mà cảm nhận một hình ảnh tuyệt vời, tất nhiên là rất thi vị và một lối văn chương quá tuyệt vời. "thỉnh thoảng lại đứng chờ đèn đỏ lại phải vẫy cái cánh bên trái". Hình ảnh cánh chim như vẻ đẹp thanh thoát của thiên thần. Ừ, cũng giống vẻ đẹp của những cô gái mà mình từng cho là có vẻ đẹp không thể tả bằng lời. Nhưng ntk không tin, bảo là mình quá hào phóng lời khen tặng, nhưng sự thật là ntk còn xứng đáng hơn cái mà người ta gọi là khen tặng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét