9 tháng 5, 2007

Người tri kỷ

Cuối cùng thì ntk cũng bảo "được lắm" khi xem cái diện mạo mới của blog mà mình tạo cho ntk. Mình chọn tiêu đề là Thiên Thanh vì nghe hay, chút lãng mạn và sự bình an thanh thản. Mình thích thế, và rất vui vì ntk cũng thích nó.
Lại vô tình nhắc chuyện bày trận và đánh trận. Ừ, hôm qua học bài văn Chrysanthemums, mấy đứa bạn sau lưng cứ nhìn mình cười. Cũng ít người hiểu, nhưng cảm thấy buồn cười thật. Nhớ bé T bảo là "Anh có đánh trận nào đâu mà bại", cũng lạ, có lẽ mình chưa từng đánh trận nào chăng? Hình như là vậy. Mình ghét sự theo đuổi mệt mỏi, mình ghét phải làm mọi thứ để chỉ được một thứ mà người ta gọi là "tình yêu". Nhiều người bảo "trong tình yêu không có chuyện công bằng", nhưng với mình, nếu không có sự tương xứng chấp nhận được thì đó không phải là tình yêu.
Hôm qua, đã 5 lần từ chối nhận cuộc gọi, 1 lần cứ để chuông reo mà không nghe máy từ một người. Có lẽ có người bảo là như thế hơi tàn nhẫn. Nhưng với TGTHK thì việc tha thứ cho một người đồng nghĩa với việc xoá tên họ trong danh sách những người nên tiếp xúc.

Không có nhận xét nào: