Đêm qua không tài nào ngủ được. Chẳng tìm được một lý do chính đáng nào. Mà hình như dạo này mình hay bị mất ngủ vô duyên cớ như thế lắm. Một phần có lẻ do trời oi bức, phần còn lại thì mù mờ. Nghiên cứu mãi mà không biết cách để xếp được các màu trên con ruby cho ra hồn. Từng có nhiều người cho là mình thông minh, nhưng cái trò này làm mình đau cả đầu mà không tìm ra được quy luật nào cho ra hồn. Chán chết đi được, mà rồi cũng chẳng ngủ được.
Khi không vậy rồi giờ cả ngày cứ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. 30 cho một giấc ngủ trưa bổng trở nên ngắn ngủi kỳ lạ. Thức dậy mà hai mắt vẫn cay, vẫn muốn ngủ tiếp. Cái đống công việc cứ càng ngày càng cao, những bài tập về nhà còn đầy ăm ắp. Không biết vì ai mà mình ra nông nỗi này. Mỗi khi nghĩ tới ngày mai là nghe chán chết đi được vì một mớ những cái deadline. Trời ạ, sao cứ phải chạy mãi thế này!
Cái họng mấy ngày nay cứ ngứa ngứa làm mình cứ phải tung ra những trận ho vô duyên. Chắc hôm trước bị cảm mà không chịu thuốc thang thì phải. Giờ nó cứ âm âm kiểu này thì mệt mỏi là cái chắc. Wireless Broadband, NGN, AAG, Customer care, Wise Project, IP contact center.... mỗi cái là một mớ bòng bong. Ngẫm lại thấy mình cũng gan đầy mình, cùng lúc mà dám đảm nhận toàn những thứ to tát như thế này. Sếp thì cứ phải bận tâm chuyện tình cảm của mình, mà cứ thế này thì sẽ phải bận tâm muôn năm thôi.
Nhận cái quyết định với 5% phụ cấp thâm niên, đâu phải ai cũng thế mà sao mình thấy nó nhỏ bé quá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét