
Tự dưng nhớ một người. Trước đây, mỗi khi vui, khi buồn hay bất cứ khi nào chỉ cần nói cho bé biết là bé sẽ có bên mình dù sớm dù muộn. Mình cũng rất trân trọng bé, rất biết ơn và không bao giờ muốn mất bé. Vậy mà bây giờ đã khác đi nhiều. Bé đã có thể được xem là doanh nhân với trăm công ngàn việc. Muốn gặp bé thì phải hẹn trước rất lâu.
Bé vẫn hay nói mình rằng "Người ta hẹn gặp đột xuất người mình yêu thương là bởi vì quá nhớ nên không thể không gặp. Còn anh thì hình như gặp em chỉ vì hôm ấy rãnh rổi". Biết là trong câu nói ấy có chút gì đó trách móc. Nhưng đơn giản bởi vì bé không hiểu là bé quan trọng thế nào đối với mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét