1 tháng 5, 2007

Vô công

Có được chút thời gian nghỉ ngơi. Nhớ hôm trước cô giáo cũng có tâm sự gì đấy nên đã hẹn trước là sẽ gặp để trò chuyện. Vậy mà cô giáo không biết điều đó, đã bảo nhắn lại mà cũng không thèm nhắn, đến khi gọi lại thì đong đưa đề nghị này nọ, thực là không biết điều, kèm theo một mớ ngu ngốc. Vậy là cũng xong một việc. Coi như từ đây về sau không biết cô giáo này. Đỡ một gánh nặng rồi, cảm thấy hết mắc nợ cô giáo này nữa.

Ngày hôm sau. Gặp thằng bạn có biệt danh Ông Táo thuở nào. Giờ nó an phận rồi, lại còn có điều kiện gặp gỡ nhiều bạn bè hồi cấp 2. Nghe nó kể chuyện của mấy đứa bạn mà thấy ngùi ngùi. Mới đó mà đã 15 năm rồi còn gì. 15 năm ấy đã làm cho mỗi người một nơi, một nghề nghiệp và một hoàn cảnh không ai giống ai và cũng không giống hoàn cảnh chính người đó của thời gian trước. Nhiều điều suy ngẫm về cuộc đời, chỉ mong có điều kiện để tổ chức họp mặt tất cả bạn bè một hôm. Chắc là sẽ vui lắm.

Bầu trời hôm ấy rất xanh, trăng đêm ấy rất sáng. Nhớ bé H, vì màu xanh mà bé yêu, vì ánh trăng mà bé thích.

Những ngày lễ cũng qua đi. Lại chuẩn bị trở lại với một mớ những công việc còn dang dở. Mang theo một chút niềm vui khi ngồi chung với mấy đứa em, mấy đứa cháu và bạn của nó. Một chút lo lắng vì đã lên kế hoạch cho quá nhiều thứ.

Không có nhận xét nào: