25 tháng 5, 2007

Thiên thanh

Những ngày này nắng nhiều. Nhiệt độ chênh lệch trong phòng làm việc và bên ngoài quá lớn làm mình thấy có cảm giác bị nổ tung khi bước ra khỏi phòng. Nhưng dù sao cũng được cái là bầu trời rất trong, rất xanh, cái màu xanh mà mình rất thích, và có một người cũng thích như mình.
Mỗi khi đi họp thế nào cũng có người nói "Sao dự án nào cũng có ông vậy?". Ừ, biết sao giờ. Quay qua quay lại cũng thấy tên mình trong hàng loạt dự án, nhóm là việc, tổ công tác. Một chút vui vì mình cũng có vai trò nhất định trong công ty, nhưng không ít lo lắng là có ngày mình sẽ bị đống công việc đè chết. Lúc này lại còn bị suy giảm thần kinh, cứ làm việc căng thẳng thì lại quên nhiều thứ và buồn nôn.
Chiều này lại họp với một người, cái người mà mình cũng không biết là thực ra quan hệ tình cảm của mình và người ấy thế nào. Vẫn cái giọng thanh tao đó, vẫn đôi má ửng hồng và đôi mắt sáng rỡ đó. Và nụ cười thân thiện mà quyến rũ đó. Chẳng biết nợ nần chi mà bé cũng thích ngồi gần mình và trò chuyện với mình. Chắc là vì mình luôn nhìn bé với đầy thiện cảm và chút ngưỡng mộ chăng? Hy vọng là không có gì không bình thường ở đây, vì đơn giản là không thể có gì được. Thấy bé gầy hơn trước nhiều. Những cô bé khác sau khi lên xe hoa thì tròn trĩnh hơn nhiều, thậm chí là mập nữa. Càng cảm thấy cảm xúc gì đó khó tả. Có người bảo mình thấy ai xinh thì thích thôi, còn bảo là đa tình đa cảm. Cũng có lẽ, mặc dù chưa bao giờ mình với bé nói chuyện riêng với nhau, nhưng qua những cái nhìn trìu mến, qua những lời vui đùa tế nhị cũng đủ cảm nhận những tình cảm tốt đẹp cho nhau.
Nhớ có vài lần bé gọi cho mình "Anh H ơi! Rãnh không ra thăm em tí đi, em nhớ anh lắm". Những lời đùa vui thật ý vị.

Không có nhận xét nào: