31 tháng 5, 2007

Hoàng lương

Trưa nay thật uể oải. Ngủ được chừng 30 phút mà cảm thấy không muốn dậy, đúng ra là dậy không nổi. Bước ra khỏi phòng thì trời âm u, khác hẳn so với cái nắng chói chang trước khi mình ăn trưa. Ngẫm lại cảm thấy sự thay đổi của vạn vật thật nhanh đến chóng mặt. Rồi lại chút bâng khuâng vì không thấy mình thay đổi gì nhiều. Trong khi đó chỉ cần chợp mắt một chút là xung quanh mình đã khác đi, thật đáng sợ.
Những ngày nay không nói chuyện với ntk, người cũng bận mà mình thì bận nhiều hơn. Trong khi đó lại có một người không biết tôn trọng thời gian của mình. Nhưng lần đầu, có thể tạm tha thứ được. Nhưng có lẽ cái ấn tượng tốt đẹp của mình về người biết quan tâm chăm lo cho người khác của cô bé bị xé vụn ra từng mảnh. Có người bảo mình cành ngày càng khó tính. Nhưng cũng đúng thôi, thời gian của mình đang cạn dần, và mỗi ngày trôi qua là nhiều cơ hội cũng trôi theo.

Không có nhận xét nào: