Tự nhiên nửa đêm giật mình nghe đau nhói một cái. Rồi sau đó không cử động gì được, chẳng biết phải làm sao và không hiểu đó là thứ bệnh gì. Cũng không thể tưởng tượng điều gì tệ hơn, nhưng cảm thấy rất sợ vì mọi việc còn dang dở. Cũng may là nhờ mọi người chăm sóc chu đáo nên giờ tạm hoàn hồn. Nhưng vẫn chưa thể thực hiện những cử động nhanh và mạnh được, rõ chán.
Nói gì thì nói, những ngày gần đây bắt đầu cảm nhận được ý nghĩa của câu "Sức khoẻ là vàng". Không biết có quá muộn chăng nhưng rõ ràng là mình cần lắm thời gian để hồi phục.
Lại sử dung hết một ngày phép năm, bỏ lỡ 2 cuộc họp quan trọng và... vẫn phải làm việc qua điện thoại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét