7 tháng 6, 2007

Một phần tất yếu

Sáng nay được hỏi và báo cáo rằng mình đang ho nặng mặc dù đã uống đủ thức thuốc với liều lượng gấp đôi ngày thường. Mà quả thật cũng không biết làm sao, bây giờ môi khô khát nước liên tục, gần như trong máu mình toàn là thuốc không thôi. Ntk bảo là sẽ tận tay mua thuốc cho mình, cũng không hiểu nỗi là làm sao có thể hứa là ngày mai trong khi giờ này ntk còn ở tận Hà Nội, chẳng lẽ lại mua thuốc và gửi dịch vụ phát trong ngày chăng?
Ngoài những người thân thuộc nhất của mình thì chưa bao giờ có ai có ý tốt với mình như vậy cho dù chỉ là lời nói gió bay thôi. Mình luôn có lòng tin ở ntk, nhưng trong trường hợp này thì vẫn cảm thấy ngoài giới hạn của lòng tin đó. "Vậy mới gọi là ntk chứ", chắc ntk không biết rằng mỗi ngày qua đi thì ntk càng trở thành một phần tất yếu trong cảm nhận của mình về cuộc sống.

Không có nhận xét nào: