18 tháng 6, 2007

Hương mùa hè

Tối qua, xem chương trình Thay lời muốn nói chủ đề mùa hè mà cảm xúc kỳ lạ. Trong đó người xem được thưởng thức những bài hát từ xưa đến nay rất ý vị về mùa hè. Lúc mới mở TV thấy Cẩm Ly hát bài Nỗi buồn hoa phượng, rồi sau lại có bài Gọi nắng, Những bước chân âm thầm... Những bài hát giai điệu tuy có khác nhau nhưng đều chứa đựng những ca từ trau chuốt, giai điệu mượt mà và những hình ảnh thân thương.
Chợt nhớ tuổi học trò. Những mùa hè của mình thì không có gì đặc biệt, nhưng được cái là những kỷ niệm khó quên trên những cánh đồng với trâu, bò, cua, cá, ếch, lươn, rắn, rết...với những lúa, đậu, bầu, bí, bắp..... với những ngọn cây xoài, cây dầu,...và những cái bàu, cái đìa, bờ kênh, con suối. Những cơn mua như trút nước và những cái lạnh chết người. Tất cả làm nên những gian khó, những vết đau và ý chí vươn lên.
Đã hơn mười năm rồi không còn như thế. Cảnh vật ở quê xưa cũng thay đổi rất nhiều. Con suối ngày nào vẫn thường là nơi vui đùa và bắt cá giờ là con kênh đào sâu hoắm nhưng lại thiếu những hàng cây trâm, cây cà na sai trái. Con đường cát lún mất bàn chân giờ là con đường nhựa dài thẳng tắp. Những bờ tre vẫn thường cho măng và bóng mát giờ không còn lấy cái rễ. Những thửa ruộng mùa hè cỏ cao đến tận gối giờ luôn có cây thuốc lá, cây mía, cây bắp và không còn thời gian cho cỏ nữa. Những ruộng lúa cao đến mất đầu giờ chỉ là những cây lúa cao sản chỉ cao đến gối. Những vũng nước còn lại của tháng 10 cho đầy cá đồng giờ chỉ còn là vũng nước trong đến nỗi không con gì sống được do thuốc trừ sâu. Nhiều khi muốn tìm lại cái cảnh thanh bình tự nhiên của nhiều năm trước nhưng chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh mà thôi.
Thuở ấy trường mình không có lấy một cây phượng nào ra hồn. Chỉ toàn là mới trồng thôi. Phần sân trường rộng lớn chỉ toàn cỏ với những cây tràm cao vừa tầm để bọn mình có thể nhảy qua ngọn của nó. Vậy mà giờ đây, mỗi khi về lại trường mình thấy rừng tràm che mát cả sân trường. Những băng đá, những hàng hoa trên lối vào trông rất đẹp.
Thời gian mang trong nó sức mạnh đáng sợ. Không có gì cưỡng lại được. Những người bạn trước đây không hề trò chuyện bỗng quá thân quen. Những cô bạn trước đây xinh như mộng giờ thành những bà mẹ tay bồng tay bế. Những đứa bạn từng một thời là cô chiêu cậu ấm giờ là bác nông dân tay lấm chân bùn. Và những người bị bạn bè xa lánh do nghèo khó giờ đã là quan chức, cán bộ hay những nhà kinh tế, những ông kỹ sư xuất sắc.
Có sống qua chiều dài của thời gian, có trải nghiệm những cay đắng tình đời mới biết rằng có những thứ mất đi không phải là đáng tiếc, có những thứ có được hôm nay không phải là đáng mừng.

Không có nhận xét nào: