Một tuần lẽ bắt đầu bằng sự mệt mỏi và kết thúc bằng một trận bệnh te tua. Đã tưởng mình đủ sức vượt qua nó nên cứ để vậy rồi bây giờ mới thấy thê thảm thế nào. Thuốc men đầy bàn, cạo gió cắt cảm toàn thân, vậy mà đến giờ này vẫn cứ nhảy mủi, ho liên tục. Chỉ khi nào ngủ thì thôi, và mình luôn muốn được ngủ. Trời ạ! Tuần mới lại sắp bắt đầu rồi mà như thế này thì làm sao xoay trở trăm công ngàn việc cơ chứ! Tháng này là tháng 4 âm lịch, là tháng kỵ của mình mà, chắc muốn tránh cũng không khỏi được. Đôi lúc chẳng tin gì chuyện sao hạn gì, giờ mới thấy có nhiều chuyện không giải thích được. Hai tuần nay sống nhờ tiền vay mượn, vậy mà lại còn nghe bà già than đang hết "máu". Bó tay, mấy đồng lương mới đó cũng hết rồi, nợ thì chưa trả, cái laptop lại hư, chán gì đâu!
Người ta nói có sức khoẻ là có tất cả. Thấy cũng phải. Những lúc thế này chẳng làm được gì. Ngồi học thì buồn ngủ và sổ mũi, ho. Làm việc thì đầu đau, không động não được. Thèm có một người bên mình tâm sự thì càng không được, vì có ai quan tâm đến người bệnh ngoài mẹ và em út mình. Mà trời thì mưa gió thế này, có đi đâu cho được. Đúng là một tuần buồn.
Nói gì thì nói, vẫn có nhiều chuyện đáng hoan hỉ trong tuần. Thằng một thằng em vừa thi đậu cao học, một thằng nữa được học bổng khuyến khích học tập. Nhìn thấy tụi nó có ý chí như thế cảm thấy vui lắm. Những kỳ vọng của mình cuối cùng thì cũng được đáp ứng. Những hạnh phúc mà đôi khi cảm thấy tự hào là mình có được những đứa em như thế.
Ngày mai đi làm rồi, mớ công việc đã có kế hoạch rồi, và trong đó vẫn chưa có một ngày có thể về quê được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét